Những tiếng nói
Cỏ hãy còn ướt. Ota vốn không thích cỏ ướt. Ngày hôm nay anh thấy khó chịu với rất nhiều thứ. Mà khi người ta đã khó chịu thì tốt nhất hãy tránh cho xa những điều không hay. Anh ngồi lên tờ báo và chờ Mikhal cắm những chiếc cần câu của mình. Hai người rủ nhau nghỉ phép vào những ngày giữa tuần vì thứ bảy và chủ nhật dòng sông này rất ồn ào. Loài cá vốn câm lặng nên chúng không thích tiếng động và thường tránh xa những quãng bờ sông đông người.
Cô bé gái năm tuổi đi cùng họ đang nghịch một hòn sỏi dài
màu xanh lục.
-
Đừng nghịch thế con,- người đàn ông kêu lên. - Đừng
nghịch Yaya.
-
Bố ơi, nom nó như sao Bắc đẩu ấy, phải không bố?
-
Không phải đâu.
Cô bé thè lưỡi liếm hòn sỏi.
-
Không được liếm, - người bố nói. – Bây giờ con có thể
cởi áo để tắm nắng được rồi đấy.
Ngày tháng mười
bầu trời cao vời, xanh ngắt, không khí lặng tờ, cả dòng sông cũng im phăng
phắc. Ota cởi áo sơ mi, giơ lưng ra hứng ánh nắng mặt trời. Anh thường nghỉ
phép từng ngày hoặc hai ngày một. Công ty nơi anh đang làm việc về mùa hè
thường rất bận. Nhưng đối với anh, bận bịu như vậy lại hóa hay vì ít ra thì anh
cũng không còn thời gian để nghĩ đến bản thân mình. Anh không thích đơn độc. Ở
cái tuổi ba mươi sáu, điều đó chẳng có gì đặc biệt. Nhưng như vậy thì khác hẳn
trước đây vì hồi xưa anh thích cô đơn.