Chẳng có ai chờ tôi ở đấy
Chỉ Tích Giang lặng lẽ đón tôi về
Biệt tích mười năm quay trở lại
Tôi gọi tên người cây lá đứng im nghe
Sao nhớ thế Sơn Tây chiều nắng gắt
Cái nắng trung du héo cả cỏ đồi
Dưới tán lá mắt người như giếng mát
Như mây chiều bay ngợp hồn tôi
Thưở dứt áo ra đi không ngoảnh lại
Sông Tích trong giấu nỗi đau thầm
Năm tháng ấy đời tôi như cỏ dại
Đất đai cỗi cằn người hóa vô tâm
Giờ sông Tích mờ sương trong mắt nhớ
Hàng cây sóng đôi tôi đứng một mình
Nào dám trách Sơn Tây hờ hững
Chỉ giận mình vô cớ nhớ người dưng...
Lương Duyên Tâm
No comments:
Post a Comment