Chuyến ô tô buýt cuối cùng
Vì sao người ta lại hiểu những giọt mưa
Rơi thánh thót lên màu xanh của lá?
Tôi chờ tôi trên con đường đồng
Tôi chờ đi chuyến ô tô buýt cuối cùng
Tất cả là chính mình. Cả lá
Cũng sẽ rơi trong thời khắc của mình
Nếu chẳng có ai bứt lá và thầm đọc
Những vệt mờ trên lá những đường gân
Dòng suối chảy về nơi dòng sông khao khát
Đá tạo ra cho đá hình hài
Nếu đất có chìa tay nhờ anh đoán hộ
Thì những vết nứt dọc ngang này chính là số phận đất đai
Tất cả là chính mình. Đó là phép nhiệm màu của sự vật
Tất cả tạo ra bản thân và tự huỷ mình
Tôi chờ tôi trên con đường ấy
Mưa đổ vào tôi như trút không dừng
Mưa cứ rơi và đám mây kia muốn thế
Chân tôi như mọc lên từ đất đai này
Tôi dường như đã giải mã được những điều bí ẩn
Để chờ đi chuyến ô tô buýt cuối cùng.
Lương Duyên Tâm dịch
Thành phố tội lỗi/ Thơ Tiệp thế kỷ 20/ NXB Thế giới, 2000
No comments:
Post a Comment