8 bài thơ của Jan Skacel
Jan Skacel
(1922-1989) là một trong số những nhà thơ chủ chốt trong văn học Séc nửa sau
thế kỷ 20. Ông cũng là nhân vật có vai trò quan trọng trong đời sống văn học
Tiệp Khắc với tư cách là Tổng biên tập tạp chí Host do domu trong các năm từ 1963 đến 1969. Sau phong
trào Mùa xuân Praha năm 1968, Jan Skacel nằm trong danh sách các nhà văn bị cấm
xuất bản các tác phẩm của mình và mãi cho đến giữa thập niên 1980 ông mới xuất
hiện trở lại trong đời sống văn học Séc. Trong số các tác phẩm mà Jan
Skácel đã xuất bản có các tập thơ: Điều gì còn lại của thiên thần, Niềm hy vọng
với đôi cánh gỗ dẻ, Ai uống rượu vang trong bóng tối …Dưới đây là 8 bài thơ của
Jan Skacel do Lương Duyên Tâm dịch
từ nguyên bản tiếng Séc, một số đã được in trong tạp chí Thơ của Hội nhà văn
Việt Nam.
Ảnh: Nhà thơ Jan
Skacel
Jan Skacel
Cầu nguyện cho nước
Ngày càng ít những nơi chốn để những người yêu thuở xưa đi
lấy nước
những con hưu thỏa mãn cơn khát, những con ếch sinh tồn
những người hành hương cúi xuống vốc nước
Nước vẫn còn nhớ điều đó
nước thật đẹp
nước của tôi
nước của tôi tóc buông xõa
hãy che chở nước của tôi
xin đừng làm đui mù chiếc gương soi của trời sao
Hãy dẫn đến nước con ngựa nhỏ
hãy dẫn đến nước con ngựa đen tuyền như đêm
nước buồn đau
nước của tôi
nước của tôi tóc rối
ai đó lặn xuống tận đáy, chạm tới những ngôi sao vì một
chiếc nhẫn
Nước là góa phụ buồn rầu
nước của tôi
nước tro tàn tóc xõa của tôi
nước than phiền oán trách chúng ta.
Lương
Duyên Tâm dịch
Jan Skacel
Con đường có hai hàng
cây nở hoa
Trên con đường giữa hai hàng cây đang nở hoa trắng
chúng tôi nín thở.
Như tuyết trong những bông hoa
trên tán cây cao.
Những cái cây
kiêu hãnh đón chào sự sống.
Chúng gìn giữ không biết mệt mỏi
năng lực nở hoa của mình
Tôi đập vỡ ngôn từ
như đập đá trên công trường.
Vợ tôi chỉ nói:
Em muốn được sống trong cái cây này.
Lương Duyên Tâm dịch
Jan Skacel
Hè muộn
Ngày hôm qua bay trong không khí sợi tóc bạc đầu tiên.
Ngân vang
khi từ từ rơi xuống đất
và những ngôn từ
thô nháp không khuất phục
mắc trong cổ họng tôi như xương cá.
Mùa hè của ta
mi đã hoa râm rồi sao?
Rồi ngày mai mùa thu sẽ tới
rồi cây cối sẽ bay đi
rồi chúng ta sẽ hỏi
đi về đâu và hướng tới ai.
Rồi sự lặng câm, khổ sở như lũ chuột đồng
đây đó sau lưng ta huýt sáo.
Mùa hè của ta
mi đã hoa râm rồi sao?
Lương Duyên Tâm
dịch
Jan Skacel
Nhân vật nổi bật
Tôi mua một cái bình tưới nước
cho dù tôi không phải là người làm vườn
cũng không chăm sóc mộ
tôi mua nó chỉ vì tôi thích
nó mới và sáng loáng
tôi không làm điều dại dột
Tôi cầm cái bình không gói gém
để mọi người nhìn thấy
rằng tôi có nó
nhất định sẽ có người ghen tị với tôi
tôi biết vậy
Họ sẽ nói: Này, xem kìa
anh ta có cái bình tưới nước đẹp chưa
nhưng anh ta mang đi đâu thế nhỉ
và để làm gì?
Rốt cuộc tôi đã khơi dậy sự chú ý
của những người chẳng bao giờ để ý đến tôi
nhờ cái bình tưới nước tôi trở thành người được quan tâm
một nhân vật nổi bật.
Lương Duyên Tâm dịch
Jan Skacel
Tôi muốn nghe
Tận cùng mỗi
bài hát
Kể cả những
bài hát buồn bã nhất
Cũng như
dưới đáy mỗi chiếc cốc
Tôi muốn
nghe một tiếng leng keng khe khẽ.
Đôi khi
nhiều
Đôi khi ít.
Tôi muốn
nghe
Có trời biết
vì sao
Tôi buộc phải
chờ đợi để nghe
Cái tiếng
leng keng đó
Nếu không
trái tim tôi lo sợ.
Lương Duyên Tâm dịch
Jan Skácel
Niềm hy vọng có đôi
cánh gỗ dẻ
Hãy đốt nến cho buổi sớm mai
Một buổi sáng xa lạ và còn chưa rõ mặt
Như thiên thần ngủ trong gỗ bồ đề
Chờ đời nhà điêu khắc.
Đôi khi thiên thần tức giận chúng ta
Chúng ta mỗi người ai cũng có thiên thần
Niềm hy vọng có đôi cánh bằng gỗ dẻ
Và trái tim bằng gỗ bồ đề.
Lương Duyên Tâm dịch
Jan Skacel
Đám tang Jaroslav Seifert
Mọi người vẫn còn đang thả những hòn đất xuống huyệt
Để đất quê hương đè lên anh nhiều hơn.
Những người lái xe nổ máy dưới bức tường
Có vẻ như đang mưa nhỏ
Nghĩa trang trở nên vắng vẻ
Im ắng
Như có ai đó thả chó trong sân nhà mình
Và khi bóng tối bao trùm
Nàng
Mái tóc nàng cài bông hoa súng.
Lương Duyên Tâm dịch
Jan Skácel
Tục ngữ
Tôi lo lắng cho thế giới này đến nỗi
Tôi bắt đầu sáng tạo ra tục ngữ.
Có những chân lý dài và có những chân lý ngắn.
Nếu sự trừng phạt không đến ngay tức khắc,
Bạn có thể phải đi tù suốt đời vì tội lỗi của mình.
Không ai có thể không làm điều đã làm.
Không ai có thể viết bài hát
Cho một cô gái mù và cho con chim không có cánh.
Lương Duyên Tâm dịch
No comments:
Post a Comment