Thursday, February 20, 2025

KỲ NGHỈ SAU LỄ CƯỚI Cặp vợ chồng trẻ Ngọc và Minh đến Đà Nẵng vào buổi chiều. Họ đăng ký thuê phòng từ tuần trước. Khách sạn cho xe ra tận sân bay đón hai người. Khi vừa ra khỏi cửa nhà ga sân bay, nhìn thấy người lái xe mặc đồng phục khách sạn, tay cầm tấm bảng có dòng chữ Mrs Ngọc & Mr Minh, cả hai cảm thấy thật phấn khích. Kể từ lúc cha sinh mẹ đẻ tới giờ họ chưa bao giờ được đón tiếp một cách trịnh trọng như vậy. Khi xe đưa hai người tới tòa khách sạn tọa lạc bên bờ biển, một lần nữa họ lại ngạc nhiên. Trước mặt họ là tòa nhà khổng lồ bọc kính bóng loáng, người ra người vào tấp nập. Họ nhanh chóng check-in rồi đi theo cô nhân viên khách sạn ra thang máy để nhận phòng. Khắp nơi, từ đại sảnh, phòng lễ tân đến hành lang đều sạch như lau như li. Khi bước vào phòng ngủ của mình, họ lại choáng ngợp. Căn phòng toát lên vẻ sang trọng, quý phái.Toàn bộ đồ đạc ở đó đều thuộc loại đắt tiền, khiến cho họ cảm thấy như mình được gia nhập vào cộng đồng các công dân có đặc quyền, ngự trị ở đẳng cấp cao hơn người bình thường. Đây là lần đầu tiên Ngọc và Minh đi du lịch cùng nhau. Hai người vừa mới tiến hành lễ cưới trước đó ba ngày. Chi phí cho chuyến trăng mật do mẹ Minh tài trợ. Nhà Minh ở Hà Nội. Ngoài tòa biệt thự trong phố, gia đình anh còn có một căn nhà kiểu trang trại ở quê. Ban đầu mọi người định sử dụng căn nhà vườn, xung quanh có vườn cây trái xum xuê, chim hót ríu ran, làm nơi ở cho đôi uyên ương trong tuần trăng mật. Nhưng mẹ Minh, vì muốn đứa con trai duy nhất có được những ngày vui hoàn hảo, nên đã không tiếc tiền tặng con trai và con dâu chuyến du lịch trăng mật dành cho khách VIP ở khách sạn năm sao thuộc thành phố biển Đà Nẵng. Bà nghĩ, ngày xưa, hồi mới cưới nhau, vợ chồng bà đã quá khổ rồi, bây giờ có tiền phải để cho các con nó sung sướng một chút. Thuở ấy, bà và chồng bà sau đám cưới khổ không thể nào tả xiết. Hai người hồi ấy làm gì có tuần trăng mật như bây giờ. Cưới nhau xong thậm chí còn chẳng có nhà để ở, phải ở nhờ trong cái chái nhà dột nát của người quen, đồ đạc, nồi niêu, bát đĩa cũng không có đủ. Căn phòng bé tí xíu ấy còn ám ảnh bà đến tận giờ. Nó được lợp bằng loại giấy dầu đen xỉn, cũ nát, mùa hè trong nhà nóng hầm hập, còn mùa đông thì lạnh thấu xương. Rồi gian khổ cũng qua. Thời bao cấp chấm dứt. Đất nước bước vào thời kỳ đổi mới, mở cửa. Vợ chồng bà bắt đầu ăn nên làm ra. Mấy năm gần đây, cơ hội làm giàu liên tiếp đến với hai người và họ đã tận dụng được chúng. Bây giờ gia đình bà không những có nhà ở thành phố và trang trại ở quê mà còn có vài miếng đất ở Hà Nội làm của để dành cho con cháu nữa. Minh vui vẻ đón nhận món quà mà mẹ anh tặng. Anh nói với Ngọc: - Đây là lần đầu anh được đi du lịch như khách VIP và được ở khách sạn năm sao. Em thì sao? - Em cũng vậy. - Ngọc trả lời - Vậy thì chúng mình phải tận hưởng tối đa kỳ nghỉ này mới được. - Vâng. Chúng mình nhất định sẽ không bỏ phí nó. Theo kế hoạch, buổi chiều họ sẽ đi dạo ven bờ biển và ngày mai sẽ đi Hội An chơi. Sau đó họ sẽ đi đến một số điểm du lịch ở Đà Nẵng và Quảng Nam. Biển xanh, cát trắng và bầu không khí thoáng đãng của thành phố biển khiến họ thấy thật thoải mái. Ngọc là nhân viên văn phòng của một công ty kinh doanh. Cô quen Minh do mai mối. Mẹ Ngọc quen với một bà là bạn của mẹ Minh. Bà này thấy Ngọc xinh xắn, ngoan hiền, suýt soát ba mươi tuổi mà vẫn chưa có chồng thì lấy làm thương cảm và muốn ra tay giúp đỡ. Bà gợi ý cho mẹ Minh sắp xếp một cuộc gặp với mẹ Ngọc. Minh lúc đó ngoài ba mươi, đã đến tuổi phải lập gia đình nhưng vẫn còn lông bông, chưa kết thân với cô gái nào. Mẹ Minh đồng ý vì bà cũng muốn Minh sớm lập gia đình. Sau khi xem mặt Ngọc, thấy tướng mạo, thân hình, dáng đi của cô đều ổn, bà hoàn toàn mãn nguyện. Theo kế hoạch của mẹ Ngọc và mẹ Minh, họ sẽ kết bạn với nhau và người này sẽ mời người kia tới chơi nhà, trước là để làm quen, sau là để tìm hiểu về gia cảnh. Trong các chuyến thăm nhau ấy một người sẽ mang con trai và một người sẽ mang con gái đi cùng, với lý do cần người đưa đi vì đường phố dạo này xe cộ quá đông đúc và họ không còn dám tự mình đi xe máy nữa. Kết quả của các cuộc viếng thăm nhau của hai người đàn bà thật mỹ mãn. Sau vài lần đến chơi nhà nhau, không chỉ mẹ Minh trở nên thân thiết với mẹ Ngọc mà Minh và Ngọc cũng thành đôi bạn. Mạng xã hội Facebook và Zalo đã góp phần làm cho đôi trẻ gắn bó với nhau nhanh hơn. Chỉ sau một tháng, hai bên đã nhắn tin cho nhau hàng ngày. Bữa nào mạng internet có vấn đề thì cả hai đều cảm thấy nóng ruột, hẹn nhau tới một quán cà phê nào đó để trò chuyện. Ngọc là một cô gái dễ mến. Với vóc người nhỏ nhắn nhưng thân hình săn chắc, từ cô toát ra vẻ tự tin và niềm say mê cuộc sống. Cô có đôi mắt sáng và hàm răng trắng bóng, khi nói chuyện với ai đó cô thường nhìn thẳng vào mắt người đối thoại, háo hức chờ đợi câu trả lời. Vẻ thật thà, chân thành và lương thiện ấy khiến những người tử tế gặp cô một lần là yêu mến ngay, còn những kẻ gian manh, xảo trá hay có những ý nghĩ đen tối thì ngại ngần, không nỡ làm hại một cô gái trong sáng như vậy. Ngay từ buổi đầu Minh đã thích Ngọc vì từ cô luôn tỏa ra nguồn năng lượng tích cực, nó làm anh thấy yêu đời, yêu người hơn. Sau này, khi hai người đã là người yêu của nhau, Minh thậm chí còn si mê cô đến mức hâm mộ cô ở mọi phương diện. Anh khát khao muốn làm cho cô được hạnh phúc. Minh là nhân viên lập trình của một công ty lớn và là nhóm trưởng của một nhóm gồm hơn ba mươi lập trình viên. Ở nhà cũng như ở công ty, chẳng mấy khi anh rời xa chiếc máy tính. Trước khi quen biết Ngọc, cũng vì ham mê các trò chơi điện tử và các công việc liên quan đến máy tính mà anh không còn thời gian làm quen với các cô gái. Cũng có vài cô để ý đến anh và đưa ra tín hiệu muốn kết bạn với anh nhưng anh không để ý. Các cô gái như vô hình trước mắt anh vậy. Dường như các trò chơi điện tử và công việc liên quan đến kỹ thuật số đã xâm chiếm hết tâm trí anh. Anh bỏ ngoài tai mọi lời thúc giục lập gia đình của bố mẹ, cho rằng mình vẫn còn trẻ chán. Cũng may là anh còn biết nghe lời mẹ nên đã miễn cưỡng đưa mẹ đến nhà mẹ Ngọc chơi và miễn cưỡng trò chuyện với Ngọc trong lúc đợi mẹ về. Không ngờ các cuộc trò chuyện với cô gái đáng yêu đã khiến anh rung động và anh với cô nhanh chóng trở thành đôi bạn thân thiết. Về phần Ngọc, cô thích Minh ở vẻ ngoài cao ráo, sáng sủa và nền tảng kiến thức uyên bác về mọi mặt của anh. Cô lấy làm ngạc nhiên khi thấy anh hầu như cái gì cũng biết. Tất nhiên cái mà anh thành thạo nhất là chuyên ngành tin học mà anh được đào tạo. Đã mấy lần cô nhờ anh sửa cái máy tính hoặc cái điện thoại di động bị trục trặc về phần mềm và anh đã sửa được chúng chỉ trong vài phút. Vậy là nhờ mai mối của phụ huynh, chàng và nàng đã tìm thấy ở nhau mẫu người lý tưởng của mình. Chỉ sáu tháng kể từ cuộc gặp mặt đầu tiên họ đã tiến tới hôn nhân. Sau đám cưới hai người ríu rít như chim, nói cười luôn miệng. Ngọc thấy sung sướng vì trên đời có Minh. Minh cũng cảm thấy cuộc đời này thật tuyệt vời vì có Ngọc và anh không thể sống xa Ngọc. Riêng Ngọc bắt đầu thấy lạ, không hiểu tại sao lấy chồng hạnh phúc thế mà hai người bạn gái của cô lại sớm ly hôn chồng, một người sau ba năm và một người chỉ sau một năm kết hôn. Cô đoán, có lẽ họ đã chọn nhầm người. Sáng hôm sau cặp vợ chồng trẻ đi thăm thành phố cổ Hội An. Một lần nữa Ngọc được dịp bày tỏ sự khâm phục trước kiến thức uyên bác về mọi mặt của chồng. Minh biết khá cặn kẽ những địa danh mà họ đến thăm, từ Chùa Cầu, Hội quán Phúc Kiến, Hội quán Quảng Đông đến làng nghề Kim Bồng. Nhờ có anh chỉ dẫn, cô không cần phải chờ hướng dẫn viên du lịch giới thiệu. Như để thử thách thêm kiến thức của anh, khi ngồi ăn bún ở một quán ăn ven sông, cô hỏi: - Anh có biết con sông kia tên là gì không? - Sông Hoài. Nó là một nhánh của sông Thu Bồn. - Đúng. Em đã từng dự lễ hội hoa đăng trên con sông này. Tối hôm ấy người ta thả đèn hoa trên sông đẹp lắm. Anh phải tham dự lễ hội hoa đăng mới thấy Hội An đẹp như thế nào. Ánh đèn màu lung linh cả trên bờ và dưới sông. Như trong một giấc mơ vậy. - Ừ. Anh cũng ước được tham gia một lễ hội như thế. Nhưng chiều nay chúng mình về Đà Nẵng rồi. Họ về tới khách sạn vừa kịp giờ ăn cơm chiều. Tại phòng ăn họ gặp một toán nghệ sĩ trong đó có ca sĩ kiêm nhạc sĩ Thanh Luân nổi tiếng. Ngọc rất thích ca sĩ này. Anh ta đã từng học cùng trường đại học với cô, chỉ khác khoa và trước cô ba năm. Thời sinh viên, cô và nhóm bạn cùng lớp là fan cuồng của Thanh Luân. Anh vừa đẹp trai vừa hát hay. Ở ngoài đời anh còn đẹp trai hơn cả trên báo chí và trong phim ảnh. Tình cờ bàn ăn của cặp vợ chồng mới cưới ở ngay cạnh bàn ăn của ca sĩ Thanh Luân. Chàng ca sĩ bất ngờ trước vẻ đẹp rực rỡ của Ngọc. Hôm ấy Ngọc tô môi son đỏ, rất hợp với bộ váy áo có in hình những bông hoa đỏ thắm mà cô mới mua. Nụ cười tươi tắn của cô như tỏa nắng, làm sáng bừng cả một góc phòng ăn. Lúc ấy, chàng ca sĩ nghĩ: Đây có thể sẽ là nàng thơ, gợi cảm hứng cho các bài hát mới của mình. Mình cần phải làm quen với cô ấy mới được. Thấy Ngọc nhìn mình với ánh mắt của một fan hâm mộ nhiệt thành, chàng ca sĩ tiến đến bên cô, cúi đầu chào hai vợ chồng, nói: - Chào anh chị. Chúc anh chị ăn ngon! Chắc anh chị đi nghỉ tuần trăng mật? Ngọc ngạc nhiên: - Chào anh. Sao anh biết chúng tôi đi nghỉ tuần trăng mật? - Qua trang phục của anh chị và vẻ tươi rói của khuôn mặt chị là tôi đoán ra ngay. Ngoài ra, đã vào thu, các khách du lịch bình thường không đến thành phố biển vào thời gian này. Ngọc thầm thán phục cách nói năng hoạt bát và suy đoán thông minh của chàng ca sĩ. Cô thích phong cách sống chan hòa của anh ta. Người ta nói, những người nổi tiếng thường kênh kiệu nhưng chàng ca sĩ chẳng kênh kiệu chút nào. Cô nói: - Thật may vì được gặp anh ở đây. Tôi là bạn đồng môn và là fan của anh đấy. Hồi còn học đại học, cả nhóm bạn gái của tôi đứa nào cũng thích anh. Chúng tôi rất tự hào vì học cùng trường với anh. Chúng tôi học sau anh ba khóa. Hồi đó chúng tôi chỉ lo anh có người yêu và lấy vợ thôi! Trên bàn ăn của ca sĩ Thanh Luân và nhóm nhạc của anh ta có ba chai rượu vang trắng. Anh ta mang một chai rượu cùng ba cái ly đến bàn ăn của Ngọc và Minh, trịnh trọng nói: - Hóa ra chị là đồng môn với tôi! Tôi thật vinh hạnh vì được gặp anh chị đúng dịp anh chị đến hưởng tuần trăng mật ở đây. Cho phép tôi được cùng uống chúc mừng anh chị. Chúc anh chị trăm năm hạnh phúc! - Cảm ơn anh. Chúng tôi cũng chúc anh có nhiều bài hát hay hơn nữa.- Ngọc nói. Rồi cô mạnh dạn nói thêm: - Nhân dịp này anh có thể hát tặng chúng tôi một bài được không? - Vâng. Dù không có dàn nhạc nhưng tôi xin hát tặng anh chị một bài. Bài gì hợp với hoàn cảnh nhỉ? Đúng rồi, Nhân dịp này tôi muốn hát bài “Thuyền hoa”. Anh chị đồng ý chứ. - Trời ơi! Được như vậy thì vinh hạnh cho chúng tôi quá! - Ngọc mừng rỡ. 9 Ca sĩ Thanh Luân là người lịch thiệp. Mặc dù trong nhà ăn không có ai ngoài nhóm nhạc của anh ta và cặp vợ chồng mới cưới nhưng anh ta vẫn xin phép người phụ trách restaurant để được hát mừng cặp vợ chồng trẻ. Rồi anh ta đề nghị một nhạc công đệm ghi ta cho mình. Đây là lần đầu tiên cặp vợ chồng Ngọc và Minh được một ca sĩ chuyên nghiệp hát tặng nên họ rất cảm động, đặc biệt là Ngọc. Má cô đỏ hồng, mắt cô sáng long lanh. Mặc dù đang trong trạng thái chếnh choáng vì rượu và phấn khích vì được mọi người chú ý nhưng cô vẫn nhớ đến việc nhờ một nhân viên phục vụ nhà ăn chụp cho mình vài bức ảnh bằng chiếc máy điện thoại di động cảnh cô và chồng ngồi bên nhau nghe chàng ca sĩ nổi tiếng hát. Cô đoán, bạn bè và người thân của cô chắc sẽ ngạc nhiên lắm khi nhìn thấy các bức ảnh này một khi cô đăng lên facebook, Thuyền em đi trên sông trăng sáng Cưới nhau về ta rước hội vui Trên sông dài thuyền hoa giăng Bao cô nàng miệng cười xinh xắn. Thuyền em trôi vào ánh sáng Ánh sáng hồng tươi những đèn hoa Với bao màu xanh ngát hồn ta Thuyền em trôi vào đêm vui... Ca sĩ Thanh Luân có giọng hát ấm và truyền cảm. Ngọc vừa lắc lư người vừa vỗ tay hát theo. Cô đã uống đến ly rượu thứ ba. Mặt cô đỏ bừng, ánh mắt lấp lánh. Mặc dù hai vợ chồng là đối tượng chúc mừng nhưng cô mới là trung tâm của sự kiện. Mọi sự chú ý đều dồn vào cô. Chàng ca sĩ có vẻ rất thích cô. Trong lúc hát bài Thuyền hoa, cặp mắt anh ta luôn hướng về phía cô. Hát xong, anh ta rót rượu vào ly, sau đó nâng ly chúc mừng cặp vợ chồng một lần nữa. Rồi anh ta lấy ra một cặp vé, mời hai vợ chồng cô đến xem đêm ca nhạc có mình tham gia tại trung tâm biểu diễn của thành phố vào tối mai. Khi hai vợ chồng đã trở về phòng riêng, Ngọc vẫn còn trong tâm trạng phấn khích. Cô nói với chồng: - Vui quá là vui! Ca sĩ Thanh Luân hát hay thật. Không biết tại sao anh ấy lại ưu ái chúng mình như vậy. Anh ấy thiếu gì fan hâm mộ. - Tại em xinh đẹp đó mà. Anh thấy anh ta nhìn em suốt. - Đừng nói là anh ghen với anh ấy nha! - Anh không ghen. Anh chỉ nói ra một sự thật thôi. Nếu không thích em tại sao anh ta lại rót rượu mời em uống, lại còn hát cho em nghe nữa! - Tại anh ta là đồng môn của em. Còn rượu là để chúc mừng đám cưới của chúng mình. Hát cũng là để tặng anh và em nhân ngày cưới. - Anh thấy anh ta chẳng để ý gì đến anh cả, chỉ chú ý đến em thôi! Ngọc im lặng ngẫm nghĩ. Ừ nhỉ. Cũng có thể như thế thật. Nhưng mình có phải là trang tuyệt sắc giai nhân đâu mà anh ấy phải chú ý. Nghĩ như thế nhưng cô vẫn đi đến chiếc gương ở phòng tắm để kiểm tra nhan sắc của mình. Trong gương là một cô gái mặt đỏ bừng, mắt sáng long lanh, có lẽ là do tác động của mấy ly rượu. Ừ, nom mình cũng xinh đấy chứ. Nhưng chắc là chưa xinh đến mức làm một ca sĩ nổi tiếng phải si mê đâu! Trong lúc Ngọc đánh răng, Minh giở điện thoại ra xem tin nhắn. Khi vợ đã lên giường rồi anh vẫn dềnh dàng chưa đi đánh răng. Đây là một điều không bình thường vì từ hôm cưới nhau, buổi tối anh luôn luôn vội vã trong việc đánh răng, rửa mặt vì muốn sớm lên giường nằm để được ôm vợ. Ngọc thăm dò: - Anh giận em hả? - Đâu có. - Có. Rõ ràng là anh có vẻ bực mình. Em có làm gì sai đâu. Chắc chắn là anh ghen rồi! - Em thích anh ta, đúng không? - Vâng. Em thích anh ấy. Nhưng chỉ như một fan hâm mộ thích một thần tượng thôi. Minh không nói gì. Chờ cho vợ đi nằm anh mới bắt đầu đánh răng. Dưới tác động của mấy ly rượu vang, mắt Ngọc díp lại. Cô lăn ra ngủ khi cuộc tranh cãi còn chưa kết thúc. Một lát sau, khi đánh răng xong, Minh đi đến bên giường thì Ngọc đã ngủ say. Cô nằm nghiêng, tóc xõa xuống gối, miệng hơi hé mở như một đứa bé con. Anh lấy chăn đắp cho cô và ngồi bên giường suy nghĩ. Đến lúc ấy anh mới thấy lòng dịu lại. Kể ra mình cũng vô lý thật. Cô ấy có làm gì nên tội đâu. Tại cái tay ca sĩ kia nó mê cô ấy và nó muốn bày tỏ cho cô ấy biết điều đó. Nhưng vấn đề nguy hiểm là vợ mình có vẻ cũng thích tay ca sĩ kia. Cô ấy đã mê hắn từ trước. Lẽ ra cô ấy phải biết kiềm chế, không nên nhiệt tình với hắn, nhất là không nên uống tới ba, bốn ly rượu vang như vậy. Đây là lần đầu tiên kể từ lúc quen nhau, mình với Ngọc xảy ra xung khắc. Để mối quan hệ giữa mình với cô ấy không bị rạn nứt, mình cần phải sớm giải quyết mâu thuẫn này, không nên để nó trầm trọng hơn. Người ta nói, đàn bà khi đã si mê ai đó thì họ bất chấp tất cả. Nhưng vấn đề là giải quyết thế nào đây? Mình không thể cấm cô ấy đi xem ca sĩ Thanh Luân hát được. Tốt nhất là vẫn cùng cô ấy đi xem hát nhưng phải tìm mọi cách để cô ấy không có cơ hội tiếp xúc trực tiếp với anh ta. Sáng hôm sau, dưới ánh mặt trời, mọi thứ trở nên đơn giản hơn. Lúc Ngọc và Minh xuống ăn sáng, hai người không thấy ca sĩ Thanh Luân và nhóm nhạc của anh ta ở nhà ăn. Có lẽ họ đã ăn xong và đã đi làm các công việc của mình. Kế hoạch của cặp vợ chồng trẻ hôm nay là đi tham quan Bảo tàng Chămpa và thánh địa Mỹ Sơn. Cuộc tranh luận chưa ngã ngũ tối qua khiến cho mối quan hệ giữa hai vợ chồng có vẻ trầm lắng hơn trước. Ngọc ít nói còn Minh thì bớt sôi nổi hơn khi giảng giải cho vợ về các hiện vật trong bảo tàng. Sau bữa cơm chiều họ vẫn quyết định sẽ đi xem buổi ca nhạc có ca sĩ Thanh Luân tham gia. Thế nhưng, buổi tối, trước giờ biểu diễn hai tiếng, người của cơ quan Minh gọi điện đến nói là có việc gấp, yêu cầu Minh làm việc online. Minh là nhóm trưởng và là người phụ trách một dự án quan trọng nên sự có mặt của anh là điều bắt buộc. Vì đã lường trước tình huống này nên dù đang đi nghỉ trăng mật Minh vẫn mang laptop theo và anh luôn cập nhật tình hình ở cơ quan. Vậy là Minh sẽ không đi xem ca nhạc được. Anh thông báo cho Ngọc biết về tình huống bất khả kháng của mình và nói, nếu muốn cô có thể đi xem một mình và anh sẽ đến sau nếu xong việc sớm. Ngọc thoáng buồn khi biết chuyện Minh vì công việc không đi xem ca nhạc được. Ban đầu cô định ở lại khách sạn cùng chồng và không đi xem nữa. Nhưng, nghĩ đi nghĩ lại cô thấy tiếc. Một chương trình ca nhạc hay như thế, không chỉ có ca sĩ Thanh Luân hát mà còn nhiều ca sĩ nổi tiếng khác cũng tham gia, không xem thì thật phí. Với lại, nếu không đi xem thì cô biết làm gì tối nay? Rốt cuộc Ngọc quyết định sẽ đi xem một mình. Cô nói với chồng: - Tối nay em sẽ đi xem hát. Em để lại một vé cho anh. Khi nào xong việc anh đến xem với em nhé. - Ừ. Em chịu khó đi xem một mình vậy. Anh sẽ tới đó ngay khi công việc kết thúc. Tuy ngoài mặt tỏ ra vui vẻ nhưng trong thâm tâm Minh cảm thấy khó chịu. Anh không muốn Ngọc đi xem một mình vì rất có thể tại chỗ biểu diễn cô sẽ lại gặp ca sĩ Thanh Luân. Rồi anh tưởng tượng ra cảnh cô và chàng ca sĩ ngồi uống rượu với nhau. Thật là khó xử. Nếu mình ngăn không cho Ngọc đi thì trong mắt cô ấy mình là kẻ hẹp hòi, nhỏ nhen, không tin tưởng vợ. Nhưng nếu để cho cô ấy đi thì mình sẽ bồn chồn không yên. Phần biểu diễn của ca sĩ Thanh Luân rất thành công. Anh hát liền ba bài, bài nào cũng hay, trong đó có một bài anh mới sáng tác. Anh nhanh chóng nhận ra Ngọc trong hàng ghế khán giả và khẽ giơ tay vẫy cô. Khi buổi biểu diễn gần kết thúc, ca sĩ Thanh Luân tiến đến bên cô. Anh hỏi: - Anh nhà đâu mà em đi xem một mình? - Chồng em bận việc. Anh ấy phải ở lại khách sạn làm việc online theo yêu cầu của cơ quan. Chúc mừng anh. Anh hát hay lắm. - Cảm ơn em. Nhờ những khán giả như em mà anh có thêm cảm hứng và động lực sáng tạo. Ngọc nói: - Một lần nữa cảm ơn anh vì tối hôm qua đã hát tặng em bài Thuyền hoa. Em rất xúc động khi nghe lại bài hát ấy. Mặc dù bài hát ấy không nói về lễ hội hoa đăng và chỉ nói về một lễ rước dâu trên sông nước miền Tây, nhưng không hiểu sao hồi chưa lấy chồng, cứ nghe bài hát ấy em lại nhớ đến lễ hội hoa đăng trên sông Hoài và ao ước trong đời mình cũng có một đám cưới trong khung cảnh đẹp như thế. - Sông Hoài ở đâu em? Anh chưa đến sông Hoài bao giờ. - Sông Hoài chảy qua Hội An đó anh. Hôm qua em vừa đến đấy. Em với chồng em hôm nay lại đến Quảng Nam một lần nữa để thăm thánh địa Mỹ Sơn. Chúng em đến cả Bảo tàng Chămpa ở Đà Nẵng nữa. Em rất thích tìm hiểu về lịch sử và khám phá các di tích cũ. - Anh đã đến Đà Nẵng hàng chục lần nhưng thú thật với em là anh chưa từng đến những nơi mà em vừa nhắc đến. Công việc của anh bận đến nỗi chẳng có thì giờ nghĩ đến những cái đó. Ngọc ngạc nhiên khi nghe ca sĩ Thanh Luân thổ lộ. Lần đầu tiên cô cảm thấy thất vọng về anh. Hóa ra anh là một người nông cạn. Anh có bề ngoài đẹp trai, lịch lãm, lanh lợi trong giao tiếp nhưng có vẻ không có chiều sâu về kiến thức lịch sử, địa lý và văn hóa như chồng cô. Anh không thích những thứ mà cô thích. Đến mấy địa danh quen thuộc hầu như khách du lịch nào đến Đà Nẵng và Hội An cũng biết mà anh cũng không quan tâm. Về mặt này thì chồng cô hơn đứt ca sĩ Thanh Luân. Cô cảm thấy tự hào về chồng mình. Ca sĩ Thanh Luân không còn nhiều sức hấp dẫn đối với cô nữa. Cô nghĩ: Ca sĩ Thanh Luân không giống mình. Anh ấy không quan tâm đến những cái mà mình quan tâm. Anh ấy là người của công chúng, chỉ làm những gì khiến công chúng yêu mến, ngưỡng mộ thôi. Còn mình thì khác. Mình đam mê du lịch. Mình thích văn học nghệ thuật. Mình thích đi nơi này nơi kia, gặp gỡ mọi người, tìm hiểu phong tục tập quán, thói quen ẩm thực, cuộc sống và nền văn hóa của người dân bản địa. Mình thật tinh tường khi chọn Minh là người bạn đời. Ở bên anh ấy mình luôn hài lòng vì anh ấy biết cặn kẽ về mọi thứ. Tất nhiên, các kiến thức mà anh ấy có cũng là nhờ Google thôi, nhưng phải là người có trí nhớ tốt và niềm đam mê trau dồi kiến thức mạnh mẽ thì mới hiểu biết được như anh ấy! Cô nói với ca sĩ Thanh Luân: - Em không ngờ trong chuyến du lịch trăng mật này lại được anh hát tặng. Đó là một món quà vô giá đối với em và em sẽ nhớ mãi. Bây giờ em phải ra ngoài kia đón chồng em. Anh ấy đã xong việc và sẽ đến đón em sau vài phút nữa. Tạm biệt anh. Ca sĩ Thanh Luân có vẻ hơi bất ngờ trước lời chia tay của Ngọc. Anh muốn trò chuyện với cô lâu hơn. Những giai điệu và ca từ đẹp nhất trong các bài hát mà anh từng sáng tác đều khởi nguồn từ các cuộc gặp gỡ với các cô gái xinh xắn, đáng yêu như Ngọc. Đó là những nàng thơ tình cờ lạc vào hồn anh, và khi họ ra đi hình bóng họ vương vấn trong các bài hát. Ngọc là một cô gái đẹp. Nụ cười và giọng nói của cô khiến anh cảm thấy xao xuyến. Nhưng cuộc gặp gỡ quá ngắn ngủi nên nó chưa khơi lên trong anh một giai điệu hoặc ca từ nào. Để níu giữ nàng thơ mới, anh đề nghị Ngọc trao đổi số điện thoại và bày tỏ hy vọng sẽ gặp lại cô vào một dịp nào đó. Hôm ấy Minh không đến đón Ngọc được vì anh chưa xong việc cơ quan. Khi Ngọc về đến khách sạn anh mới kết thúc cuộc thảo luận online với các đồng nghiệp. Thấy vợ về, Minh bỏ máy tính, tiến tới ôm hôn Ngọc. Thấy cơ thể cô không phảng phất mùi rượu vang và má cô không đỏ hồng như tối hôm qua, Minh thấy yên lòng và nghĩ thầm: Mình đúng là một anh chồng tồi, hay nghi ngờ vớ vẩn. Phải bỏ cái tính hay ghen tuông vô cớ này đi mới được, nếu không nó sẽ làm hỏng cuộc hôn nhân của mình mất! Ngọc vào nhà tắm. Trong khi để những tia nước ấm chảy lên da thịt mình, cô nghĩ đến ca sĩ Thanh Luân. Anh ấy đẹp trai, hát hay, lanh lợi nhưng sống quá hời hợt. Đến Đà Nẵng hàng chục lần mà chưa hề ghé thăm Bảo tàng Chămpa và thánh địa Mỹ Sơn. Cả đến con sông Hoài cũng không biết nó ở đâu! Nhưng phải công nhận là anh ấy lắm fan cuồng. Đám con gái cứ rú lên khi anh ấy xuất hiện. Cả những bài hát của anh ấy nữa. Thật ấn tượng. Cứ như rót mật vào tim người ta. Nhưng mình đã quyết rồi. Ca sĩ Thanh Luân dù có đẹp trai, tài giỏi, hát hay và có vẻ si mê mình thật thì anh ấy vẫn không phải của mình. Anh ấy chỉ là một người dưng mình tình cờ gặp trên đường đời mà thôi. Không nên vì một người dưng mà gây sứt mẻ tình cảm với người mà mình đã cam kết gắn bó cả đời. Khi hai vợ chồng đã nằm trên giường, Ngọc nói: - Hôm nay ca sĩ Thanh Luân hát ba bài. Anh ấy hát hay lắm. Hát xong anh ấy đến gặp em, cho số điện thoại và hẹn sẽ gặp lại. - Em có định gặp lại anh ta không? - Không. Em sẽ không gặp lại anh ấy nữa vì em nghĩ anh sẽ không vui khi em gặp anh ấy. Ngoài ra em cũng không còn thấy hâm mộ anh ấy như trước đây nữa. Anh ấy không hiểu biết bằng anh. Ca sĩ nổi tiếng mà không biết sông Hoài ở đâu, bảo tàng Chămpa trưng bày những gì và thánh địa Mỹ Sơn nằm ở chỗ nào! Anh đưa em cái điện thoại để em xóa số của anh ấy. Minh với tay lấy cái điện thoại của Ngọc đang nằm trên bàn đưa cho vợ. Trước mắt chồng, Ngọc bật mục danh bạ và xóa tên ca sĩ Thanh Luân bằng một động tác dứt khoát. Cô biết, chung thủy là điều tối cần thiết đối với một cuộc hôn nhân. Người ta không nên tham quá. Cần phải biết buông bỏ thứ này mới mong đạt được thứ khác. LƯƠNG DUYÊN TÂM
GÁI MỘT CON Chiếc xe đò dừng trả khách nơi ngã ba đường, cạnh bến sông. Hiệp xuống xe. Anh ngỡ ngàng trước cảnh làng quê êm ả, trái ngược hẳn với bầu không khí huyên náo ở thành phố, nơi anh vừa rời đi sáng nay. Xa quê từ hồi còn là một đứa trẻ, sau hai mươi năm quay trở lại, Hiệp không còn nhận ra nhà ông bà nội mình ở chỗ nào. Đành phải hỏi thăm người địa phương.. Thị trấn ngã ba vào buổi chiều mùa khô toát lên không khí thanh bình. Hai bên đường cây cối xanh tươi. Những dãy nhà vườn san sát nối tiếp nhau. Nhìn thoáng qua, anh thấy vài nhà hàng, cửa hiệu mở cửa. Gần chỗ Hiệp đứng là một tiệm may. Ngồi bên chiếc máy may, phía sau mấy chiếc áo bà ba và áo sơ mi nữ treo trên cửa sổ là một cô gái dáng nhỏ nhắn, tóc buộc cao sau gáy. Hiệp bước đến, ngó qua cửa: - Cô làm ơn cho tôi hỏi, cô có biết nhà bác Hai Dũng ở đâu không? Cô gái ngẩng mặt lên nhìn anh. Gương mặt cô dễ thương đến nỗi làm anh thoáng ngỡ ngàng. Cô nói: - Nhà bác Hai Dũng ở bên kia sông. Mà bác ấy không còn ở đây nữa. Bác ấy cùng vợ con xuất cảnh sang Mỹ rồi. _Tôi biết. Tôi không cần gặp bác ấy. Tôi chỉ tìm nhà của bác ấy thôi. Nhà của bác Hai Dũng vốn trước đây là nhà của ông bà nội Hiệp. Trước khi ông nội mất, ông viết di chúc để lại cho ba anh và bác Hai Dũng mỗi người một nửa gia tài. Trong những ngày bác Hai Dũng chuẩn bị đi Mỹ, ba anh và bác đã thỏa thuận rằng ba anh sẽ trả bác một số tiền tương đương với giá trị của nửa căn nhà và nửa miếng đất để được toàn quyền sử dụng căn nhà và miếng đất của ông bà nội anh. Nhiệm vụ mà ba má giao cho anh trong chuyến đi này là khảo sát món tài sản ở quê, xem có nên bán nó đi để lấy vốn làm ăn trên thành phố hay cử để đấy để làm trang trại và lấy chỗ đi về. Anh nói với cô thợ may: - Tôi là cháu bác Hai Dũng. Trước tôi sinh ra ở đây. Tôi theo ba má lên Sài Gòn sống từ hồi còn bé. Đã hai mươi năm tôi chưa về thăm quê. Nhà bác Hai Dũng bây giờ là nhà tôi. Sở dĩ tôi chưa về quê bao giờ vì ông bà tôi nội sống ở thành phố với chúng tôi. Ông bà để ngôi nhà và mấy chục công đất cho bác Hai Dũng trông coi từ lâu lắm rồi. Trong khi anh và cô gái thợ may nói chuyện thì có một cô gái khác từ tiệm giải khát bên kia đường đi sang. Khi tới tiệm may, cô nói to: - Út Huệ có khách à? Trẻ và đẹp trai nhỉ? - Rồi cô liếc nhìn anh cười ranh mãnh. - Anh ấy hỏi thăm đường. Bạn có định về nhà bây giờ không? Nếu về thì tiện thể đưa anh ấy tới nhà bác Hai Dũng. Cô gái mới đến quay sang Hiệp: - Nhà bác Hai Dũng đóng cửa. Bác ấy không có nhà. - Không sao. Bây giờ đó là nhà tôi. Bác Hai Dũng nhượng lại cho ba má tôi rồi. Tôi có chìa khóa đây. Cô cứ đưa tôi đến đó là được. - Vậy là tôi có hàng xóm mới rồi. Tôi rất thích khi được làm quen với một người trẻ tuổi, đẹp trai và có vẻ người thành phố như anh. Anh không coi thường khi chúng tôi là gái nhà quê chứ? - Không đâu. Ngược lại mới đúng. Tôi thấy các cô rất xinh đẹp và dễ mến.Thật may mắn là tôi đã được gặp hai cô ngay khi vừa mới về đến nhà. - Anh khéo nói lắm. Tôi xin giới thiệu: Tôi là Mai. Còn Út Huệ đây chắc anh biết rồi. Hiệp giới thiệu tên mình với hai cô gái rồi theo Mai đi ra phía bờ kênh, ở đó có cây cầu xi măng nhỏ bắc qua con kênh rộng chừng năm chục mét. Út Huệ không nói gì. Cô nhìn anh một thoáng. Đôi mắt cô như muốn nói gì đó. Nhưng cô im lặng. Mai là một cô gái vui tính. Trên đường đi cô nói luôn miệng. Cô nửa đùa nửa thật nói với Hiệp: - Anh thấy ở nhà quê có buồn không? Chúng em đến chết già ở đây mất thôi. Ở đây chẳng còn mống con trai nào. Họ đi làm ăn ở thành phố hết rồi. Thực ra cũng còn vài người trẻ tuổi nhưng họ thuộc loại phế phẩm. Những người đó suốt ngày chỉ nghĩ đến nhậu thôi, những cái khác họ không quan tâm. - Bây giờ có thêm tôi nữa. Nếu tôi về đây sống các cô có vui không? - Chắc anh chỉ nói giỡn thôi. Chẳng có ai đang ở thành phố lại về quê sống cả. - Sống ở quê cũng hay chứ. Thiên nhiên tươi đẹp. Không khí trong lành. Hàng xóm vui vẻ, chất phác, thật thà. - Nếu anh về đây sống thì vào hội chúng em cho vui. Em với Út Huệ có nhiều chuyện hay lắm. Anh về nhà đi, lát nữa em sang xem anh có cần gì không. - Cảm ơn cô Mai nhé. Hiệp thấy vui vui. Sống ở quê cũng thú vị đấy chứ. Anh mở cửa. Gian nhà khá rộng. Mặc dù đã hai tháng không có người ở nhưng không khí trong nhà vẫn khô ráo thoáng mát. Điều làm Hiệp thấy yên tâm là căn nhà có đầy đủ tiện nghi như nhà ở thành phố: tủ lạnh, tivi, máy nước nóng...Chỉ có khác thành phố là giường không có đệm mà trải chiếu. Rồi anh ra vườn. Bao quanh căn nhà là vườn cây ăn quả. Có đủ các loại cây. Dừa, xoài, sầu riêng, chôm chôm, cam, nhãn. Một lát sau Mai sang. Cô nói: - Anh có nấu cơm tối không. Nếu anh nấu cơm tối, em sẽ mang sang cho anh gạo, rau và thức ăn. Không. Tôi sẽ đi ăn ở quán ăn ngoài thị trấn. Lúc nãy tôi để ý thấy có cửa hàng ăn ở đó. Mai ngó nghiêng căn nhà. - Nhà bác Hai Dũng sang thật. Y như nhà trên thành phố. Anh về đây sống đi. Như thế này có khác gì thành phố đâu. Mấy chục công đất trồng cây ăn quả này đủ để anh và gia đình sống sung túc. Rồi Mai rủ anh đi chơi hội chợ trái cây trên phố huyện. Cô nói: - Mai là chủ nhật, thế nào ở hội chợ cũng có nhiều trò vui. Có hôm có cả ca sĩ nổi tiếng ở thành phố về hát nữa. Anh có muốn đi hội chợ với chúng em không? - Đi với cô và cô Út Huệ ấy à? - Dạ. - Có. Tôi rất muốn đi. Đây là dịp tốt để tôi tìm hiểu về quê hương. Buổi chiều, anh đi ra thị trấn. Qua khỏi chiếc cầu xi măng anh nhìn thấy tiệm may của Út Huệ. Lúc này cô không còn ngồi bên chiếc máy may mà đang lúi húi làm gì đó ngoài sân sau. Hình như cô ấy đang rửa rau hoặc vo gạo. Cô mặc đồ bộ màu hoa cà, loại quần áo phụ nữ thường mặc khi ở nhà. Hiệp thấy cô chạy tới chạy lui, dáng vẻ thật là thân thuộc, như thể anh đã quen cô từ lâu lắm rồi. Anh muốn đến chào cô và nói với cô vài lời ngọt ngào nhưng nghĩ đi nghĩ lại anh lại thôi. Để dịp khác vậy. Mình còn ở đây lâu cơ mà. Quán ăn khá vắng khách nhưng cũng có đủ các món cho một bữa tối. Bà chủ quán có vẻ ngạc nhiên khi anh đến quán ăn một mình và không gọi bia hoặc rượu. Lúc Hiệp quay về thì thị trấn đã lên đèn. Khi đi qua nhà Út Huệ, anh lại thấy cô ngồi bên chiếc máy may gần cửa sổ. Mặt cô sáng lên dưới chiếc chao đèn. “Cô ấy xinh thật. Nhưng nom cô ấy có vẻ hơi buồn buồn làm sao ấy., anh nghĩ. Một lần nữa Hiệp muốn vào tiệm may để trò chuyện với cô nhưng anh không có đủ can đảm để làm điều đó. Anh bước đi, cảm thấy rất rõ một thứ tình cảm gì đó thật dịu dàng, thật ngọt ngào dâng lên trong lòng. Mình phải làm quen với Út Huệ mới được. Cô ấy dễ thương quá. Sao trước đây mình chẳng mấy khi để ý đến bọn con gái mà bây giờ mình cứ nghĩ hoài về các cô ấy thế nhỉ? Vì không khí làng quê thoáng đãng, phong cảnh hữu tình, làm nảy nở tình cảm yêu thương hay vì các cô gái ấy có vẻ ngoài trong sáng, giản dị, tính nết thật thà, đôn hậu nên hấp dẫn mình? Trong khi đó Út Huệ cũng nghĩ đến Hiệp. Cô thấy mến chàng trai ấy. Ở quê cô, những thanh niên trẻ tuổi, cao ráo, mặt mũi sáng sủa và nói năng lịch thiệp đã trở thành của hiếm. Những người tử tế đa số đã có gia đình. Cũng có vài người trẻ, khỏe mạnh, được học hành chút ít, nhưng sống lông bông, không có chí hướng. Họ theo đuổi, tán tỉnh cô chỉ để giải khuây chứ không thật sự yêu thương cô và mong muốn cùng cô xây dựng cuộc sống hạnh phúc. Dù mới gặp Hiệp lần đầu nhưng cô đã có cảm tình với anh và từ đáy lòng, cô thấy như mình vừa nhen lên một tia hy vọng. Lúc nhìn thấy Hiệp đi qua nhà, cô muốn vẫy anh, mời anh vào nhà chơi. Nhưng rồi cô lại đắn đo. Cô mắc cỡ, sợ người đời chê cười, bảo là “cọc đi tìm trâu”. Hôm sau, mặc dù đã định đi hội chợ nhưng Út Huệ không đi được vì bận việc. Buổi sáng hôm ấy, Mai đến nhà Hiệp thông báo với anh rằng hai người sẽ cùng nhau đi xe máy đến huyện mà không có Út Huệ đi cùng vì cô ấy bận hoàn thành mấy bộ đồ đã hứa với khách. Hiệp cảm thấy thoáng buồn. Nhưng anh không buồn lâu vì có Mai ở bên. Cô nói: - Út Huệ ít khi đi chơi lắm. Cô ấy thuộc loại người ham công, tiếc việc. - Hai cô cùng tuổi phải không? - Dạ. Trước chúng em học chung lớp. Hội chợ ở phố huyện không nhộn nhịp lắm. Không thấy có ca sĩ thành phố về hát như người ta nói. Có lẽ mấy người đó chỉ về góp vui hôm khai mạc hội chợ. Rất nhiều loại trái cây đặc sản của miền Tây được trưng bày và bán tại các quầy hàng dọc các dãy lán. Người ta giới thiệu và bán cả các loại sản phẩm được canh tác theo phương thức hữu cơ, không dùng hóa chất. Nơi có đông khách tham quan nhất là quầy ném vòng trúng thưởng. Hiệp và Mai cũng háo hức tham gia trò chơi này. Rốt cuộc, Hiệp thắng giải một con gấu bông. Còn Mai thì mặc dù đã tốn khá nhiều tiền lẻ để mua vé chơi nhưng cô vẫn không ném trúng lần nào. Khi cái vòng nhựa do Hiệp ném rơi trúng cái bát trên quầy và nằm im ở đó, Mai hét lên sung sướng, như thể chính cô là người chiến thắng. Hiệp trao con gấu bông cho Mai: - Tặng cô. Mai ôm con gấu vào lòng. Cô nói: - Con gấu dễ thương quá. Cảm ơn anh. Mai cũng thật dễ thương. Cô có nụ cười tươi và ánh mắt lấp lánh. Có lẽ vì biết mình có lợi thế đó nên cô rất hay cười. Ở bên Mai Hiệp cảm thấy vui vẻ. Hiệp lấy làm lạ về sự thay đổi của con người mình. Kỳ thật, ở thành phố, mình không chơi thân với cô gái nào và cũng chưa bao giờ đi chơi phố với ai. Vậy mà mới về nông thôn có một ngày anh đã cảm mến hai cô gái chưa hề quen biết và còn sẵn sàng đi chơi xa với họ nữa. Nhưng cảm xúc của anh với từng cô khác nhau rõ rệt. Với Mai, anh chỉ thấy vui vẻ khi ở bên chứ không thấy vấn vương một tình cảm dịu dàng, thương mến như với Út Huệ. Hai người về đến nhà thì trời nhá nhem tối. Khi đi qua thị trấn, Hiệp nhìn về phía tiệm may của Út Huệ thấy cửa sổ và cửa ra vào đều đóng. Mai nói: - Út Huệ về nhà ngoại rồi. Chắc cô ấy đã may xong đồ cho người ta nên nghỉ sớm. Rồi Mai chở anh về nhà. Dừng xe ở cổng nhà anh, cô nói: - Em về nhà đây. Nếu cần gì anh cứ nhắn tin cho em. Cảm ơn anh về con gấu bông. Em sẽ giữ nó làm kỷ niệm. Trời sẩm tối. Cảm thấy đói bụng, Hiệp đi nấu cơm. Hôm nay anh đã có đủ thực phẩm để tự nấu ăn nên không đi ăn ở quán ăn ngoài thị trấn nữa. Thế nhưng khi ăn cơm chiều xong, anh thấy lòng trống trải. Buổi tối ở làng quê thật yên tĩnh. Văng vẳng tiếng ếch nhái và côn trùng kêu rả rích. Thỉnh thoảng vọng về tiếng xe máy đi trên đường, tới gần rồi dần xa khuất. Để giải khuây, anh lại đi bộ ra thị trấn. Qua khỏi cây cầu, anh nhìn thấy tiệm may của Út Huệ sáng đèn. Tiến tới gần hơn, anh thấy cô đang lúi húi làm gì đó bên chiếc máy may. Hình như cô ấy đang đơm cúc áo. Ngọn đèn rọi vào khuôn mặt Út Huệ. Hiệp thấy cô có vẻ gì đó như đăm chiêu. Lần này thì Hiệp thắng được tính nhút nhát của mình. Anh bước đến bên cửa sổ, nói: - Cô Út Huệ làm việc cả buổi tối à? Sao hôm nay không đi hội chợ? - Anh Hiệp đấy à? Anh vào đây. Em làm chút xíu nữa là xong. Hôm nay em không đi hội chợ với Mai và anh được vì phải may nốt mấy bộ đồ cho khách quen. Hai người đi hội chợ có vui không? - Vui lắm. Lần đầu tiên tôi đi hội chợ trái cây. Lại còn đi chơi phố huyện nữa. Hiệp bước vào trong tiệm may. Tiệm may của Út Huệ khá rộng. Bên trong, ngoài bàn máy may đặt cạnh cửa sổ còn có chiếc bàn để cắt vải kiêm bàn tiếp khách đặt cùng hàng với bàn máy may, xung quanh có bốn chiếc ghế dựa, hai chiếc hướng ra bên ngoài và hai chiếc hướng vào bên trong. Hiệp ý tứ ngồi vào chiếc ghế mà ở vị trí đó người ở ngoài đường không nhìn thấy mình. Trong khi Út Huệ làm việc, anh kể cho cô nghe những chuyện xảy ra trong chuyến đi chơi hội chợ với Mai. Út Huệ vừa đơm cúc áo vừa lắng nghe anh nói, thỉnh thoảng cô dừng tay ngước nhìn anh. Một lát sau cô thu dọn đồ đạc, tắt bóng đèn phía trên chiếc máy may rồi bước đến ngồi xuống cái ghế bên cạnh anh. Hiệp nói với cô rằng anh quyết định sẽ không bán cái cơ ngơi trong làng để lấy vốn về thành phố làm ăn mà giữ lại để tự làm kinh tế trang trại. Út Huệ không nói gì. Cô không biết phải góp ý với anh như thế nào. Thực ra cô cũng không còn tâm trạng nào để chú ý vào câu chuyện của Hiệp. Đầu óc cô rối bời khi cảm thấy Hiệp có vẻ chú ý đến mình. Cái nhìn đắm đuối của anh khiến trái tim cô trở nên loạn nhịp. Còn Hiệp, anh không thể nào rời mắt khỏi cô. Trong bộ quần áo mỏng màu hoa cà, Út Huệ nom thật xinh xắn, dễ thương. Dáng đi của cô mềm mại, chẳng giống dáng đi của một cô gái xuất thân từ nông thôn chút nào. Cả giọng nói của cô anh cũng thấy thật đặc biệt, cao và trong vắt. Buổi tối, cô không cột tóc sau gáy mà để buông xõa nên trông càng nữ tính hơn. Ngồi bên Út Huệ, Hiệp cảm thấy rất rõ mùi hương tóc cô thoang thoảng. Có lẽ cô vừa mới gội đầu chiều nay. Hiệp biết chắc chắn cô không gội đầu bằng loại dầu gội được sản xuất bằng hóa chất bán đầy ở các siêu thị, mà gội bằng thứ nước gội đầu tự chế làm từ quả bồ kết hơ nóng nấu với lá sả, lá bưởi. Mùi hương từ mái tóc Út Huệ gợi cảm đến mức, nó như kéo Hiệp tới gần cô hơn. Vậy là anh ngồi xích lại phía cô thêm một chút, đến mức vài sợi tóc con của cô theo làn gió bay bay chạm vào má anh. Một tình cảm yêu thương dịu dàng dâng lên trong lòng khiến anh trở nên bạo dạn một cách không ngờ. Anh nghĩ, đây chính là cô gái của đời anh và để có được cô, anh phải nói cho cô biết điều đó. Anh cầm lấy bàn tay nhỏ nhắn và mềm mại mà Út Huệ đang đặt trên bàn, mân mê nó trong bàn tay mình, nói: - Anh mới gặp em từ chiều hôm qua nhưng không hiểu sao cảm thấy như đã quen biết em từ lâu lắm rồi. Trước đây, nghe người ta nói về tình yêu sét đánh, anh không hiểu. Bây giờ thì anh đã biết nó như thế nào. Suốt ngày hôm nay, đi chơi với Mai nhưng bụng dạ anh toàn nghĩ đến em. Anh thích em. Anh muốn sau này em làm vợ anh. Em có đồng ý lấy anh không? Út Huệ sửng sốt. Cô mở to mắt nhìn Đức, tay vẫn để yên trong tay anh. - Anh làm em bất ngờ quá. Anh đã biết gì về em đâu. Em cũng thấy thích anh và cảm động vì những điều anh nói. Nhưng cuộc đời em trắc trở lắm. Em không biết trả lời anh thế nào. Em trả lời anh lúc nào cũng được. Có thể điều anh nói quá đường đột, anh cũng thấy như thế. Nhưng anh phải nói cho em biết điều đó vì chỉ có nói ra anh mới cảm thấy nhẹ lòng. Hai ngày nữa anh về thành phố rồi. Nếu không thổ lộ với em hôm nay thì sợ rằng không còn dịp nào nữa. Có tiếng trẻ con khóc từ buồng trong. - Má ơi! Má vào với con! - Má đây! Má đến chỗ con ngay đây! Bo của má thức dậy rồi hả? - Út Huệ đứng bật dậy, vừa đi vừa nựng đứa bé trong nhà. Cô bật cái đèn ngủ ở phòng trong. Qua cánh cửa mở rộng, Đức nhìn thấy một thằng bé cỡ hai tuổi ngồi trên cái giường đôi đã buông màn, vẻ ngái ngủ. - Con có buồn đi tè không? Má dẫn con đi tè nhé. - Không. Con không buồn đi tè. Con khát nước. - Con khát nước à? Đợi má chút xíu. Má lấy nước cho con ngay đây. Út Huệ đi đến chỗ cái ấm đựng nước đun sôi để nguội, rót nước vào chiếc ca nhỏ rồi mang đến cho thằng bé con. Nó cầm lấy ca nước uống ừng ực. - Má đang nói chuyện với dì Mai à? - Ừ. Má nói chuyện với dì Mai. Con ngủ tiếp đi. Thằng bé nằm xuống giường. Út Huệ ngồi bên khẽ xoa lưng nó. Một lát sau, thấy thằng bé đã ngủ say, cô đi đến ngồi xuống bên Hiệp. - Thằng bé là con ai vậy? - Hiệp hỏi. - Con em. - Em trẻ thế mà đã có con ư? Thế bố nó đâu? - Bố nó làm ăn ở thành phố. Em và chồng ly hôn rồi. Út Huệ kể, cô cưới chồng khi đang học lớp 12. Vì đám cưới đó nên cô phải bỏ học. Cuộc hôn nhân ấy với cô là một sai lầm vì cô đã yêu phải chàng công tử nhà giàu vô trách nhiệm, suốt ngày lêu lổng, chỉ thích đàn đúm, nhậu nhẹt, cá cược chứ không quan tâm đến cô và con. Nhưng đó là chuyện của hai năm trước. Bây giờ cuộc sống của cô đã bớt bế tắc hơn vì cô đã cắt đứt được mối quan hệ với người chồng cũ. - Đời em lỡ làng như vậy, anh có còn thương em và muốn cưới em không? - Út Huệ hỏi Hiệp. Đức hôn lên tóc người con gái mà lúc này anh thấy quý giá vô cùng: - Có. Vì em gặp bất hạnh nên anh càng thương yêu em hơn. Út Huệ quay mặt về phía Hiệp, mắt cô nhòe nước. Hiệp ôm lấy cô. Môi anh tìm môi cô. Hiệp choáng váng vì cái hôn thật dài, thật ngọt ngào của người đàn bà một con đang khao khát tình yêu và hạnh phúc. Phía ngoài đường có tiếng xe máy đi đến gần, sau đó tắt hẳn. - Út Huệ có nhà không? Mở cửa cho anh vào nhà, anh bảo cái này. Út Huệ đưa ngón tay trỏ lên môi nhìn Hiệp, ý bảo anh im lặng. - Mở cửa cho anh đi. Anh biết em đang ở nhà mà. - Anh Thắng hả? Em đi ngủ rồi. Có chuyện gì để mai nói. - Sao em khó tính thế. Nếu em không mở, anh sẽ ngồi lỳ ở cổng nhà em đấy. - Anh về nhà đi. Thằng con em vừa ngủ lại, anh nói to nó thức dậy mất. Vị khách im lặng không nói gì nữa nhưng vẫn đứng ngoài cửa. Anh ta lấy thuốc lá ra hút rồi cứ đi đi lại lại ngoài cổng. Đợi mãi mà Út Huệ vẫn làm thinh, không chịu mở cửa, anh ta nổ máy phóng xe đi. Út Huệ thở phào nhẹ nhõm. Cô nói; - Có mấy người cứ đến quấy rầy em suốt. Chắc họ nghĩ các mẹ đơn thân như em ai cũng thiếu thốn tình cảm hay sao ấy. Với ai em cũng phải từ chối khéo, sao cho không làm họ mất lòng, vì dù sao họ cũng là người cùng làng, cùng xã. Hiệp ôm ngang lưng Út Huệ, kéo cô về phía mình. Anh cảm thấy cơ thể cô thật mềm mại và có gì như hiến dâng. Trong cuộc đời mình anh chưa từng sở hữu thứ gì mà anh thấy quý giá như người phụ nữ này. Anh tự nhủ, từ nay trở đi mình sẽ ra sức bảo vệ cô ấy, không bao giờ để mất cô ấy vào tay người khác. Nếu có kẻ nào muốn đoạt lấy cô ấy từ tay mình, mình sẵn sàng đánh nhau tay bo với họ. - Anh dự định thế này, em xem có được không nhé. Ngày mai anh sẽ phân công công việc cụ thể cho người làm thuê, vẽ sơ đồ và dặn bác ấy trồng các loại cây mà anh đã đặt mua ở từng vị trí đã đánh dấu. Ngày mốt anh sẽ về thành phố, thưa với ba má anh về chuyện của anh và em. Sau đó anh sẽ về đây đưa em và con lên thành phố giới thiệu với ba má. Rồi, nếu em không phản đối, chúng mình sẽ làm đám cưới và sẽ sống hạnh phúc. Trước khi gặp em anh chưa nghĩ đến chuyện cưới vợ. Nhưng giờ thì anh thấy đó là việc cần thiết nhất anh phải làm lúc này. Em có đồng ý không? - Nhưng liệu ba má anh có chấp thuận cho anh lấy em không. Em là gái đã qua một đời chồng, lại có con riêng nữa, còn anh là trai tân. - Em đừng lo. Ba má anh dễ tính lắm. Tất cả những gì anh làm ba má anh đều đồng ý hết. Ngay cả việc xử lý tài sản ở đây hai người cũng giao hết nó cho anh. Vì từ trước tới nay anh là đứa con ngoan nên ba má anh tin tưởng anh hoàn toàn. Đó là chưa kể, nhìn thấy em, chắc chắn ba má anh sẽ tin tưởng và yêu mến ngay. Anh khó tính hơn hai ông bà nhiều mà còn say mê em ngay từ cái nhìn đầu tiên nữa là. - Em sợ họ hàng nhà anh, hàng xóm và đồng nghiệp ở cơ quan anh dèm pha. - Em không phải băn khoăn về điều đó. Đã từ lâu anh theo nguyên tắc sống cho mình chứ không không phải cho người khác. Mà anh đang định nghỉ việc ở cơ quan để về quê sống với em đấy. Mấy chục công đất ở đây, nếu canh tác giỏi, có thể nuôi sống cả gia đình mình một cách sung túc. Ba má anh có lương hưu, nếu họ đồng ý về quê sống với gia đình mình thì ta có thể cho thuê căn nhà ở Sài Gòn để kiếm hơn hai chục triệu mỗi tháng. Khoản tiền đó dành để tiết kiệm phòng bất trắc sau này. Đấy là phương án thứ nhất. Phương án thứ hai là sau khi chúng mình cưới nhau, em và bé Bo lên thành phố sống với anh. Năm đầu em có thể ở nhà làm công việc nội trợ. Lương anh thừa đủ nuôi cả gia đình. Năm sau em đi học tiếp lớp 12 để lấy bằng phổ thông trung học, sau đó học lên đại học. Em đừng ngại mình lớn tuổi. Nếu lúc này em đi học tiếp lớp 12 thì em chỉ lớn hơn bọn học trò cùng lớp có hai tuổi thôi. Trong bộ đồng phục nữ sinh, trông em có khi còn trẻ hơn cả bọn trẻ cùng lớp ấy chứ! Út Huệ lắng nghe Hiệp nói về dự định tương lai. Trái tim cô như tan chảy khi khi thấy Đức dùng từ “gia đình mình”, nghĩa là bao gồm cả cô và bé Bo trong đó. Ngày hôm sau Hiệp làm việc suốt ngày ngoài vườn. Anh và người làm thuê cắt cỏ để ủ phân xanh. Chỉ vài tháng không có người trông coi mà cỏ đã mọc dài, có chỗ gần tới đầu người. Rồi anh vẽ sơ đồ, đánh dấu các vị trí để người làm vườn trồng các loại cây mà anh đã chỉ định. Khi công việc xong xuôi, ăn cơm xong thì trời đã tối mịt, anh đi ra ngoài thị trấn, tới tiệm may của Út Huệ. Anh ngạc nhiên thấy tiệm may đóng cửa, Út Huệ không ngồi bên chiếc máy may làm việc như mọi ngày. Khi anh tới gần thì thấy trong nhà mờ mờ ánh đèn. Cửa hé mở. Út Huệ đang đứng ở cạnh cửa. Cô nói: - Sao anh tới muộn thế. Em chờ anh mãi. - Anh bận làm vườn. Mãi gần tối mới xong. Cô cầm tay anh kéo vào trong nhà, đóng cửa lại, ôm lấy anh và hôn thắm thiết. - Ôi chao! Mới có một ngày mà em đã thấy nhớ anh quá chừng! Anh hôn cô. Cảm thấy môi cô thật mềm và dịu ngọt. Cô dẫn anh vào phòng trong. Thấy chiếc giường trống, chăn đệm phẳng phiu, anh hỏi. - Bé Bo đâu? - Em gửi nó ở nhà ba má em rồi. Thường ngày nó cũng ở với ông bà ngoại suốt, thỉnh thoảng em mới đưa nó đến đây. Hiệp ngồi xuống bên giường, kéo Út Huệ lại phía mình. Anh vòng tay ôm ấy lưng cô. Ngây ngất vì mùi hương nồng nàn tỏa ra từ cơ thể người đàn bà đang yêu, anh dụi mặt vào ngực cô. Cô như lả đi trong tay anh. Lần đầu tiên trong đời anh khám phá cơ thể của một người phụ nữ. Phía ngoài cửa có tiếng xe máy rồi có tiếng gọi: - Út Huệ có nhà không? - Ai đấy? Em đi ngủ rồi. - Anh, Phong đây. Em mở cửa cho anh vào nhà để anh nói chuyện này. - Giọng nói của người đàn ông hơi lè nhè, có lẽ anh ta say rượu. - Để mai hãy nói. Em đi ngủ rồi. Người đàn ông im lặng. Anh ta đứng đợi một lát, không thấy Út Huệ nói gì lại nổ máy phóng xe đi. - Ngày nào em cũng phải đối phó với mấy người này à? Không đến mức hàng ngày nhưng thỉnh thoảng họ lại đến. Em không dám nói nặng lời với họ kể cả khi họ cứ bám riết. Họ đã có lòng yêu thương mình mà mình nói lời tàn nhẫn thì em thấy áy náy. Hiệp ôm Út Huệ chặt hơn, cảm thấy thân thể cô mềm mại biết bao. Anh nghĩ: Một người con gái đáng yêu như thế này mà người chồng cũ của cô đang tâm rẻ rúng, không biết giữ lấy cho mình. Mình thật may mắn vì có cô ấy. Lại có tiếng xe máy đi đến. Lần này là Mai. - Út Huệ ngủ rồi à. - Có chuyện gì đấy? Mai anh Hiệp đi rồi. Muốn rủ anh ấy đi liên hoan chia tay mà chẳng thấy anh ấy đâu. Chán quá. Bạn mở cửa cho tôi vào nhà nói chuyện một lúc. - Thôi. Muộn rồi. Bạn về nhà ngủ đi. Sáng mai anh ấy mới đi cơ mà. Mà anh ấy chỉ đi có vài ngày thôi. Anh ấy sẽ về đây sống đấy. Tôi vừa mới chợp mắt, dậy nói chuyện khó ngủ lại lắm. - Ừ. Bạn nói cũng phải. Tôi về đây. Tiếng xe máy của Mai xa dần. Út Huệ trở lại ngồi xuống bên Hiệp. Hai người hôn nhau rất lâu. Họ không nói gì nữa. Cơ thể hai người như hòa vào trong nhau. Một niềm hạnh phúc vô bờ bến nhấn chìm họ. Tảng sáng. Út Huệ lay Hiệp: - Dậy đi anh. Gần sáng rồi. - Ừ nhỉ. Anh phải về nhà kẻo hàng xóm nhìn thấy. Út Huệ trở dậy mở cửa cho Hiệp. Trước khi mở cửa, cô quay lại ôm lấy anh. Hai người hôn nhau, dùng dằng mãi không muốn chia tay. Anh nói: - Anh chỉ mong sớm tổ chức đám cưới để suốt ngày được ở bên em. - Em cũng mong như thế. Cuối cùng hai người cũng rời nhau ra. Mới khoảng năm giờ sáng nên thị trấn vắng tanh, không một bóng người. Về đến nhà Hiệp nằm lăn ra giường ngủ tiếp một giấc nữa, mãi đến khi mặt trời lên cao mới dậy. Về tới thành phố, Hiệp kể lại mọi chuyện ở quê cho ba má anh nghe. Ba má anh vui mừng khi nghe anh nói về dự định cưới vợ. Họ chỉ khuyên anh nên suy nghĩ cho kỹ vì đó là chuyện hệ trọng của cả đời người. Anh hứa sẽ thận trọng nhưng thực ra chẳng suy nghĩ gì. Với anh bây giờ, Út Huệ là cô dâu lý tưởng. Anh thật sự hạnh phúc vì tìm thấy cô trên đời. Ngày hôm sau anh đến cơ quan xin nghỉ phép tiếp với lý do chuẩn bị cưới vợ. Bạn bè và đồng nghiệp của anh ai cũng ngạc nhiên vì họ chưa từng nghe thấy anh nói về cô bạn gái của mình bao giờ. Khi nghe anh nói đã gặp mối tình sét đánh trong thời gian nghỉ phép ở miền Tây ai cũng lè lưỡi thán phục. Họ bảo: “Gái miền Tây xinh lắm, lại dễ thương nữa. Đẹp trai như Hiệp, bị các cô ấy hạ đo ván trong ba ngày là phải rồi!” Anh chỉ cười cười, không nói gì. Anh nghĩ, thực ra mình đã bị hạ gục ngay từ hôm đầu tiên gặp Út Huệ chứ không phải đợi đến ngày thứ ba. Nhưng cô ấy có ra đòn nào đâu, trừ cái nhìn hơi dài vào ngày đầu tiên, khi mình chia tay cô ấy để đi theo Mai về nhà. Rồi anh hì hục chuyển đổi căn phòng làm việc của mình thành phòng ngủ dành cho mẹ con Út Huệ. Công việc khá đơn giản. Sau khi sơn lại tường và trần, anh chỉ cần mua thêm một cái giường đôi và một cái tủ đựng quần áo. Trong khi đó ở miền quê, Út Huệ đã tìm được cách giảng hòa với Mai. Sáng hôm tiễn Hiệp về thành phố, nhìn ánh mắt quyến luyến của Út Huệ, Mai chợt đoán ra lý do Hiệp mất tích tối qua. Khi Hiệp đi rồi, cô bắt nọn bạn: Tối qua anh Hiệp ở nhà bạn, đúng không? Út Huệ giật mình. Nhưng cô không muốn giấu bạn nữa. Cô hỏi mà như thừa nhận: - Sao bạn biết? - Tôi nghe giọng bạn không được tự nhiên. Với lại, có bao giờ bạn từ chối cho tôi vào nhà đâu. Bạn cũng thích tám chuyện mà. Thấy Út Huệ im lặng, Mai nói: - Tôi mừng cho bạn. Anh Hiệp là người tốt. Chắc chắn anh ấy sẽ mang lại hạnh phúc cho mẹ con bạn. Tôi cũng thích anh ấy nhưng anh ấy đã chọn bạn thì tôi đành chịu. Ôi chao! Sao tìm người yêu khó thế. Người yêu mình thì mình không yêu. Người mình yêu thì không yêu mình. Bạn và anh Hiệp là cặp đôi hoàn hảo đấy. - Bạn tha lỗi cho tôi nhé. Tối hôm qua tôi không thể làm khác được. - Ừ. Đúng là khó xử thật. Tôi không giận bạn đâu. Chỉ ghen tị chút thôi. Với lại, tôi cũng ức cái vụ anh ấy đi chơi với tôi mà bụng dạ lại nghĩ về bạn. Nhưng đám cưới đã không diễn ra như Hiệp dự định. Sau khi chuẩn bị xong chỗ ở cho mẹ con Út Huệ để đón họ về thành phố sinh sống, Hiệp mất liên lạc với Út Huệ. Gọi điện, cô không bắt máy. Nhắn tin, cô không trả lời. Ruột gan Hiệp nóng như lửa đốt. Cuối cùng, anh chỉ chịu đựng được tình trạng nóng ruột một ngày. Ngay hôm sau anh bắt xe khách về quê gặp Út Huệ. Vừa xuống xe, anh vội đến tiệm may của cô. Tiệm may đóng cửa. Út Huệ không ở đó. Anh đi tìm Mai để hỏi cho ra nhẽ. Mai buồn rầu nhìn anh. Cô đưa anh chiếc phong bì, bên trong có bức thư của Út Huệ. Thư viết: Anh Hiệp yêu quý! Anh hãy tha lỗi cho em! Mấy hôm nay em không thể gọi điện hoặc nhắn tin cho anh vì em phải giữ đúng cam kết với ông nội con trai em là sẽ cắt liên lạc với anh hoàn toàn. Điện thoại của em hiện em không giữ. Lá thư viết tay này sẽ là lá thư cuối cùng em gửi cho anh. Chuyện xảy ra thật bất ngờ. Ở tuổi sáu mươi, đang khỏe mạnh, ông nội bé Bo được phát hiện ung thư ác tính giai đoạn cuối. Ông sẽ chỉ có thể sống thêm được vài tháng nữa thôi. Vì bố bé Bo là con một nên bé Bo là cháu trai duy nhất của ông. Khi biết tin mình sắp chết, ông viết di chúc để lại gia tài cho bé Bo. Ông không để lại cho con trai vì ông sợ anh làm thất thoát hết tài sản. Ông đưa ra điều kiện, nếu em chấp nhận nối lại cuộc hôn nhân với bố bé Bo và dùng gia tài của ông nuôi bé Bo khôn lớn thì em sẽ được đứng ra quản lý toàn bộ số tài sản này, đợi đến khi bé Bo đủ 18 tuổi sẽ chia cho bé Bo một nửa. Nửa kia sẽ thuộc về em và chồng em. Ông nội bé Bo không tin chồng em đủ khôn ngoan để quản lý số tài sản mà ông để lại (gồm hàng trăm công đất ở quê và năm cái nhà cho thuê ở thành phố). Chồng em không phải là người xấu, nhưng anh ấy nhẹ dạ và ham chơi nên đã từng làm thất thoát nhiều tài sản của ông nên ông không tin tưởng nữa. Nếu em không chấp nhận các điều kiện ông đưa ra, ông sẽ giao tài sản cho một người họ hàng quản lý giúp, cho đến khi bé Bo trưởng thành sẽ bàn giao cho bé. Em đã suy nghĩ rất nhiều. Nếu chấp nhận điều kiện ông nội bé Bo đưa ra, em sẽ không được sống cùng anh nhưng tài sản của bé Bo được bảo toàn, bé sẽ có cuộc sống đầy đủ về vật chất và em cũng vậy. Sau một ngày suy nghĩ, em quyết định sẽ làm theo lời ông nội bé Bo. Chồng em không phải là người xấu. Anh là mối tình đầu của em. Anh ấy đã hứa trước ông nội bé Bo là sẽ sửa mình, sẽ không ăn chơi trác táng nữa và sẽ yêu thương mẹ con em. Em biết, em làm thế này là phản bội anh. Nhưng bây giờ em chỉ nghĩ đến hạnh phúc của con trai em thôi. Nó còn bé bỏng quá. Nó cần phải được hưởng những gì nó đáng được hưởng.Tha lỗi cho em anh nhé! Chuyện xảy ra giữa chúng ta thật đẹp, nhưng với em, đó chỉ như là một giấc mơ thôi, mà các giấc mơ thì thường ngắn ngủi và không kéo dài mãi. Chúc anh may mắn. Đọc xong lá thư Hiệp như chết lặng. Anh không thốt ra được lời nào. Mai muốn an ủi anh nhưng cô cũng không tìm ra lời để nói. Hiệp tự nhủ: “Không. Mình không thể để chuyện đó xảy ra được. Út Huệ là của mình. Mình sẽ không nhường cô ấy cho bất cứ ai khác! Nhưng làm thế nào để giành lại Út Huệ đây?” LƯƠNG DUYÊN TÂM

Saturday, August 20, 2022

Trần Thị Nhơn BẮT ĐẦU TỪ MỘT CHIỀU THU

Bắt đầu từ một chiều thu Từ nơi ấy một phong thư bay về Lời anh tha thiết say mê Nói cùng em lúc bốn bề lặng im Lời anh như đón như tìm Như phân vân lại như còn thanh minh Em nghe tiếng đập tim mình Tiếng trong lẫn với tiếng chìm lo âu Ở đâu anh đang ở đâu? Rừng biên giới tím một màu xa xôi Bắt đầu chỉ có thế thôi Thế rồi anh đã nói lời yêu em Cho em làm tán lá êm Che cho giấc ngủ anh mềm bóng cây Cho em làm giếng nước đầy Đợi chờ anh giữa những ngày hành quân Cho em làm cả mùa xuân Mở muôn búp lá thì thầm ru anh. Báo Văn nghệ số 10, 6/3/1982

Thursday, August 4, 2022

Trần Thị Nhơn CHIA TAY TRONG ĐÊM MÙA HẠ

Một tối mùa hè anh gõ cửa phòng em Rồi đứng đợi dưới hàng cây sẫm tối Em mở cửa lá rèm bay bối rối Lần đầu tiên hò hẹn trong đời Đi giữa phố đông em ngỡ phố không người Không tiếng xe đi không xạc xào tiếng lá Chỉ có tiếng những ngón tay anh thủ thỉ Với bàn tay em - chiếc lá non mềm Đêm không trăng không gian rộng vô cùng Cây phượng đứng lá cành chao trước gió Trong đêm tối thoáng một chùm hoa đỏ Và những lời từ biệt cháy trên môi Ngày mai, ngày mai anh đã đi rồi Anh đến chốn biên thùy còn âm vang tiếng súng Để lại nơi đây một đêm hè xáo động Và một chùm hoa đỏ chói sắc mong chờ Em trở lại phòng em cánh cửa khép hờ Khung cửa sáng dưới vòm cây sẫm tối Cơn gió thoảng ngọn đèn đường chao vội Phố không người hàng cây hát miên man. Nguồn: Báo Văn Nghệ số 10 (905), Thứ bảy, 7/2/1981.

Bài thơ MÙA YÊU DẤU CỦA TRẦN THỊ NHƠN

MÙA YÊU DẤU Bắt đầu là tiếng bầy chim Giữa ngày xuân ấy như tìm gọi em Tiếng chim náo động sau rèm Bất ngờ thức tỉnh bao niềm tin yêu Bắt đầu từ một buổi chiều Trên con đê rộng rất nhiều cỏ may Cầm bông cúc dại trên tay Thấy mùi hương lạ bay đầy không gian Trời xanh xanh đến bàng hoàng dòng sông lặng chảy mênh mang sắc hồng Nói cùng em cánh buồm căng Nói cùng em sắc hoa vàng ven đê Rằng mùa xuân đã trở về Cắt ngang cuộc sống bộn bề lo toan Hoa mùa xuân nở hồn nhiên Sáng bừng lên suốt dọc triền đê cao Mùa xuân như thể mời chào Sắc xuân xanh đến nôn nao lòng người Mùa xuân quyến rũ mãi thôi Mùa xuân thầm thỉ những lời vân vi Thế rồi em đã ra đi Em chia tay với những gì thân quen Và em đã gặp được anh Tình ta không hẹn mà thành nhân duyên Bắt đầu từ đấy mùa xuân Thành mùa yêu dấu muôn phần trong em. Nguồn: Tuyển thơ tác giả nữ Việt Nam, Nhà xuất bản Phụ nữ, năm 2000.

Friday, August 14, 2020

Cuộc hành trình tới các di sản của Hàn Quốc

Cuộc hành trình tới các di sản của Hàn Quốc Cách đây hơn 10 năm, khi dự một cuộc hội thảo ở Seoul, đồng nghiệp Hàn Quốc dẫn chúng tôi thăm các di tích lịch sử và danh lam thắng cảnh. Nhờ chuyến đi, tôi có cơ hội hiểu thêm về đất nước, con người, lịch sử, văn hóa... tại xứ sở này. Địa danh lịch sử đầu tiên mà các bạn Hàn Quốc dẫn chúng tôi đến là cố đô Gyeongju, nơi có thời là thủ đô của vương quốc cổ Shilla. Trải qua bao thăng trầm của lịch sử, Gyeongju giờ đây là một thành phố với hơn 260.000 dân, cách thủ đô Seoul gần 400 km, không xa thành phố Ulsan, nơi tọa lạc nhà máy chế tạo ôtô thuộc hàng lớn nhất thế giới của tập đoàn Hyundai. Đồng thời, nơi đây cũng khá gần thành phố cảng Pohang, nơi có nhà máy cán thép khổng lồ của Công ty thép POSCO. Sau khi thăm nhà máy chế tạo ôtô của Hyundai ở Ulsan và nhà máy cán thép của POSCO ở Pohang, chúng tôi lên đường tới Gyeongju. Điểm đến đầu tiên của chuyến du hành tới các di tích lịch sử thuộc cố đô Gyeongju là khu lăng mộ của vua chúa vương quốc Shilla. Trước mắt chúng tôi là những ngôi mộ đất khổng lồ hình vòm, phủ cỏ xanh, có đường kính vài chục mét, bên trong chôn hài cốt của các vị vua chúa và hoàng tộc thời Shilla. Người ta từng khai quật các nấm mồ này để lấy mẫu vật nghiên cứu, sau đó chôn lại như cũ. Khi nhìn các nấm mộ đất như những quả đồi mọc đầy cỏ xanh nằm im lìm trong cái nắng đầu thu, trong đầu tôi như hiện ra quá khứ huy hoàng của vương quốc Shilla. Triều đại này từng nổi lên thành một thế lực mạnh, thống nhất được gần như toàn bộ bán đảo Triều Tiên, đạt tới đỉnh cao quyền lực vào phồn vinh vào giữa thế kỷ thứ 8 sau công nguyên, sau đó suy yếu dần. Cuối cùng, năm 935, vua Shilla đành phải trao lại quyền bính cho vua Taejo, người lập ra vương quốc mới Koryo. Nhờ một loạt di tích như lăng mộ vua chúa, đền chùa và thành quách đổ nát, Gyeongju đã trở thành địa điểm du lịch hàng đầu Hàn Quốc, mỗi năm thu hút tới hơn 9 triệu du khách trong nước và quốc tế. Chúng tôi bắt đầu chuyến hành trình di sản bằng cách thăm bảo tàng quốc gia Gyeongiu. Tại đây, người ta trưng bày các món đồ tạo tác thời Shilla, thu được từ các cuộc khai quật các ngôi mộ ở Gyeongju và các khu vực lân cận, trong đó có cả một hiện vật đặc biệt quý giá, đó là chiếc vương miện bằng vàng và vô số châu báu khác. Ở phía bên ngoài tòa nhà bảo tàng có đặt một chiếc chuông lớn, bằng đồng, có tên tiếng Anh là Emille Bell. Đây là cái chuông lớn nhất Hàn Quốc, đúc năm 771. Nghe nói, nếu chiếc chuông khổng lồ này được đánh lên trong những đêm trời quang, mây tạnh thì âm vang của nó có thể lan xa tới 40 dặm. Người Hàn Quốc rất tự hào về quá khứ của dân tộc mình và họ rất có ý thức trong nỗ lực truyền lại cho các thế hệ con cháu đời sau niềm tự hào đó. Hôm đến thăm bảo tàng quốc gia Gyeongju, chúng tôi gặp một nhóm học sinh tiểu học đang có giờ ngoại khóa. Nhìn những đứa trẻ bảy, tám tuổi, khỏe mạnh, má đỏ bồ quân, vai khoác những chiếc ba lô nhỏ xíu, tay cầm cuốn sổ tí hon và cây bút chì, đang hí hoáy ghi chép, tôi rất khâm phục cách dạy sử của các thầy cô giáo Hàn Quốc. Còn gì thú vị hơn đối với các em mỗi khi học về một triều đại hay một vị vua nào đó, mà lại được chứng kiến tận mắt chiếc vương miện bằng vàng và các thứ đồ đạc khác của nhà vua! Chắc chắn các kiến thức lịch sử cùng với kỷ niệm của chuyến tham quan sẽ được các em ghi nhớ mãi. Sau khi rời bảo tàng quốc gia Gyeongju, chúng tôi lên đường tới thăm ngôi chùa Bulguksa, một kiệt tác kiến trúc của Hàn Quốc đã được Tổ chức Khoa học, Giáo dục và Văn hóa của Liên Hợp Quốc (UNESCO) đưa vào danh sách Di sản văn hóa thế giới hồi năm 1995. Đây là ngôi chùa làm bằng đá, có nhiều đường nét hài hòa, được xây dựng năm 535 và mở rộng thêm vào năm 751. Trải qua các biến động của lịch sử, có thời Bulguksa bị phá hủy gần như hoàn toàn. Mãi đến cuối thập niên 1960, đầu thập niên 1970, ngôi chùa mới được phục chế lại với vẻ lộng lẫy như ngày hôm nay. Nghe nói, toàn bộ các cột đá của ngôi chùa là nguyên gốc. Theo lời người hướng dẫn viên du lịch thì Bulguksa là một trong những ngôi chùa nổi tiếng linh thiêng ở Hàn Quốc. Rất nhiều người dân nước này đã không ngại đường xá xa xôi để tới đây cầu nguyện. Hôm chúng tôi đến thăm Bulguksa, trong đền có ba vị sư đang tụng kinh gõ mõ, cạnh họ là vài người hành hương đang khấn vái. Tôi để ý đến một phụ nữ Hàn Quốc, dáng vẻ quý phái, đang cần mẫn cầu nguyện. Cái cách người đàn bà này khấn vái khá đặc biệt. Chị ta nằm phủ phục xuống tấm thảm trước mặt, sau đó đứng lên, rồi lại nằm phủ phục xuống thảm, cứ thế, lặp đi lặp lại hàng nghìn lần. Sở dĩ tôi đoán “hàng nghìn lần” là vì sau khi đã thăm viếng hết các công trình kiến trúc rải rác xung quanh ngôi chùa Bulguksa, khoảng một tiếng đồng hồ sau, quay trở lại chúng tôi vẫn thấy người phụ nữ tiếp tục khấn vái. Tôi chợt nghĩ, nếu Đức Phật cũng có trái tim dễ mủi lòng như con người, chắc Ngài sẽ đáp ứng nguyện vọng của chị. Rời Gyeongju, chúng tôi trở về thủ đô Seoul để hôm sau thăm cung điện Deoksugung. Cung điện này nằm ở trung tâm Seoul, gần tòa Thị chính, được bao bọc bởi một bức tường, cạnh đó là các dãy phố với lòng đường lát bằng đá cục mài nhẵn. Xem lời giới thiệu, tôi được biết, cung điện Deoksugung được vua Taejo, vị vua đầu tiên của triều đại Joseon xây dựng năm 1394. Sau đó nó được các đời vua kế vị mở rộng thêm. Năm 1553, cung điện bị cháy rụi do một trận hỏa hoạn lớn, nhưng một năm nó sau đó nó lại được xây dựng lại. Trong thời gian Nhật Bản xâm chiến Hàn Quốc, từ năm 1592 đến năm 1598, cung điện Deoksugung bị cháy một lần nữa và lại được trùng tu vào năm 1867, trở nên rộng lớn và hoành tráng hơn. Trong thời kỳ Nhật Bản xâm chiếm bán đảo Triều Tiên từ năm 1910 đến 1945, một số công trình kiến trúc trong cung cung điện Deoksugung bị tàn phá. Bắt đầu từ năm 1989, Chính phủ Hàn Quốc tiến hành chương trình tái tạo lại các cấu trúc bị phá hủy và sau rất nhiều nỗ lực của các chuyên gia phục chế, cung Deoksugung có được vẻ đẹp huy hoàng như ngày hôm nay. Chặng cuối cùng của cuộc hành trình khám phá các di sản Hàn Quốc của chúng tôi là bảo tàng quốc gia ở Seoul. Đây là một bảo tàng lớn, thu hút rất nhiều khách tham quan. Số lượng mẫu vật trưng bày tại đây nhiều đến mức khiến chúng tôi choáng ngợp. Rất tiếc, vì ít thời gian nên chúng tôi không thể xem hết các mẫu vật và cũng không thể lĩnh hội hết chiều sâu lịch sử cũng như các thành tựu văn hóa, nghệ thuật và khoa học kỹ thuật của người Hàn Quốc. Tại bảo tàng quốc gia Seoul, chúng tôi lại gặp một đoàn học sinh đang có giờ ngoại khóa, nhưng lần này là học sinh trung học chứ không phải tiểu học. Nhìn các cô cậu thanh, thiếu niên ở tuổi mới lớn, vẻ mặt nghiêm túc, chăm chú xem xét các mẫu vật và ghi chép tỉ mỉ những gì mình vừa nhận biết vào một cuốn sổ, tôi đoán chắc các em rất tự hào về quá khứ của cha ông mình và, đối với các em, môn sử chắc là môn học hấp dẫn. Dân tộc Hàn có quá trình lịch sử bi tráng. Họ đã từng phải trải qua nhiều cuộc chiến tranh, cả nội chiến lẫn chống ngoại xâm, đã từng bị chia cắt, sau đó thống nhất và cuối cùng lại bị chia cắt. Để có được nền hòa bình và các thành tựu về kinh tế và khoa học như hôm nay, người Hàn đã phải đổ rất nhiều máu, mồ hôi và nước mắt. Thực ra, còn một di sản nữa mà chúng tôi đã tiếp cận được trong một tuần lễ sống ở Hàn Quốc, đó là phong cách sống và nền văn hóa đặc sắc của người Hàn. Chính di sản này đã làm nên bản sắc Hàn Quốc. Sau này, khi đã rời Hàn Quốc, tôi vẫn còn nhớ mãi cảm giác thanh bình khi ở bên trong một ngôi nhà nông thôn truyền thống, ăn bữa cơm giản dị trong bầu không khí thân tình, ấm áp được tạo ra bởi lòng hiếu khách của người Hàn và cả bởi hơi ấm tỏa ra từ hệ thống sưởi đối lưu đặc biệt dưới sàn các ngôi nhà của họ. Mùi vị đặc trưng của các món ẩm thực, đặc biệt là món kim chi và món rong biển khô, cũng khiến tôi không thể nào quên. Nghệ thuật dân gian cũng là một di sản quý của người Hàn Quốc. Tôi vẫn còn nhớ mình đã cảm thấy xúc động như thế nào khi xem màn trình diễn múa trống của các vũ công tại nhà hát dân tộc Seoul. Trong màn múa trống ấy, các cô gái xinh đẹp, tóc búi cao, mặc hanbok, dường như đã làm cho bầu không khí của nhà hát nóng lên bởi các động tác đánh trống dồn dập, điêu luyện. Cảm xúc của chúng tôi lên đến cao trào khi thưởng thức bài hát Arirang, do một một nữ ca sĩ biểu diễn. Tôi dường như đã xúc động đến lặng người đi khi nghe cô ca sĩ có giọng hát rất khỏe kết thúc bài hát. Arirang là bài hát Hàn Quốc hay nhất mà tôi được nghe. Mặc dù không biết tiếng Hàn nhưng nghe giai điệu réo rắt của nó và nhìn nét mặt đầy biểu cảm của người nữ ca sĩ. Tôi biết, nội dung của bài hát nói về cuộc tình trắc trở, nỗi mong mỏi, nhớ thương của người phụ nữ đối với người đàn ông mà cô yêu dấu. Bài hát mang tâm trạng u buồn, đau khổ, như thể được cất lên từ trái tim rớm máu. Một tuần lễ trôi nhanh. Mặc dù còn rất nhiều danh lam thắng cảnh và di tích lịch sử của Hàn Quốc mà chúng tôi chưa tới thăm được, nhưng những gì đã trải nghiệm cũng đủ khiến tôi yêu mến và khâm phục dân tộc này. Buổi sáng ngày cuối cùng ở Hàn Quốc, trên chiếc máy bay vừa cất cánh khỏi sân bay Kimpo, tôi nhìn xuống bên dưới thấy dòng sông Hàn như một vệt xanh mờ uốn khúc giữa thành phố Seoul lấp lánh nắng, xa xa là núi non trùng điệp. Tạm biệt Seoul, tạm biệt Hàn Quốc. Cảm ơn những người bạn Hàn hiếu khách đã dành cho chúng tôi một cuộc hành trình thú vị và bổ ích. Lương Duyên Tâm https://vnexpress.net/cuoc-hanh-trinh-toi-cac-di-san-cua-han-quoc-3031468.html

Bao nhiêu nước đã chảy dưới cầu Karluv

 Bao nhiêu nước đã chảy dưới cầu Karlův 


Từ ngày có phần mềm Street View tôi thường dùng nó để đi “đi thăm” những nơi mình đã từng sống hoặc từng đi qua để xem những nơi ấy thay đổi thế nào sau bao nhiêu năm xa cách. Tôi cũng đến những nơi tôi chưa từng tới bao giờ. Nơi tôi thường ghé thăm nhất là khu vực châu Âu, đặc biệt là Cộng hòa Séc và Cộng hòa Slovakia, trước đây là nước Tiệp Khắc, vì đó là đất nước  tôi từng du học thời tuổi trẻ. Hai nước này có bản đồ Street View rất chi tiết. Không chỉ các con đường quốc lộ, tỉnh lộ mà cả những con đường làng, thậm chí các con đường nhỏ băng qua các cánh đồng cũng có trên Street Views. 



Petřiny


Nơi tôi thường hay trở lại thăm thú nhất là khu vực Petřiny, nơi có kolej Větrník Jih, ký túc xá tôi đã sống suốt những năm học đại học ở Praha đầu thập niên 1970. Đây là khu giáp ranh giữa nội thành và ngoại thành, là nơi có ga đầu tiên của tàu điện số 1 và số 20. Petřiny giống như tất cả những khu đô thị mới ở Praha khác, có những dãy nhà cao tầng được xây dựng theo quy hoạch để sao cho về tổng thể có đủ không gian cho nhà ở, trường học, nhà trẻ, khu sinh hoạt cộng đồng, bệnh viện, siêu thị, nhà hàng, các con đường, các công viên, các bãi cỏ và cả các khu vườn trồng cây ăn quả. Ở Petřiny có rất nhiều khu vực chỉ để trồng cây xanh và để cỏ mọc nên rất thoáng mát. Tôi đặc biệt thích những khu vườn trồng táo, lê, anh đào và các bãi cỏ. Mùa xuân, hoa anh đào và hoa táo, hoa lê nở trắng một góc trời. Các bãi cỏ thì chi chít những bông hoa cải dại và cúc dại, Những ngày nắng, cỏ ở đây có mùi thơm rất quyến rũ. Người ta dùng máy xén cỏ cắt ngắn những đám cỏ dài, phơi khô, vun thành từng đống, rồi chuyển đi đâu không rõ. Cho đến tận giờ tôi vẫn còn nhớ mùi hương dịu ngọt của cỏ tươi phơi nắng ở Větrník. Mùi hương ấy làm tôi liên tưởng tới tuổi thơ của mình ở một làng quê thuộc tỉnh Thái Bình. Thuở ấy, bọn trẻ con cùng tuổi tôi thường đi tìm những nhánh cỏ mật, phơi cho chúng héo đi, bỏ vào túi áo, để thỉnh thoảng hít hà mùi thơm của nó. Buổi chiều, bọn sinh viên Việt Nam chúng tôi thường chơi bóng đá trên các bãi cỏ cạnh ký túc xá cho đến tối mịt. 

Petřiny, trường Karlova Univerzita có hai ký túc xá. Ký túc xá Větrník Jih dành cho nam và ký túc xá Větrník Sever dành cho nữ. Ban đầu khu này không có nhà ăn sinh viên. Những người lười nấu ăn thường phải đi ăn ở những nơi cách chỗ ở tới vài cây số. Sau này người ta xây thêm nhà ăn sinh viên, gọi là menza, nên mọi người không phải đi xa nữa. Nhìn lên bản đồ, tôi thấy giờ đây Větrník có một số thay đổi. Ký túc xá Větrník Jih bây giờ gọi là Kolej Hvezda. Còn ký túc xá Větrník Sever thì đổi tên thành Kolej Na Větrníku. Kolej Hvezda giờ có thêm 3 tòa nhà năm tầng xây nối với khu ngày xưa là nơi xem ti vi và đánh bóng bàn. Ngoài công trình đó, mọi thứ vẫn y nguyên như cũ. Màu sơn tường, các ô cửa kính, thậm chí cả màu rèm cửa vẫn chẳng khác gì ngày xưa. Trong những năm cuối của cuộc đời sinh viên ở Praha tôi ở tại một căn phòng có cửa sổ nhìn ra một cây bạch dương xanh tốt. Hồi đó ngọn cây bạch dương mới chỉ cao hơn tầng hai một chút. Đêm khuya, gió thổi tán lá bạch dương xào xạc, gợi cảm xúc rất khó tả. Nay thì cây bạch dương ấy đã thành cổ thụ rồi. Ngọn của nó đã vươn lên tới tầng năm. Nó cứ sống đời bạch dương như thế, mùa đông trụi lá, mùa hè tốt tươi, mặc kệ những biến cố chính trị long trời chuyển đất diễn ra ở Tiệp Khắc, mặc kệ các thế hệ sinh viên như chúng tôi đến rồi lại đi. 

Cạnh ký túc xá có một vườn cây ăn quả và một nghĩa trang nho nhỏ. Cái tên Větrník có lẽ khởi nguồn từ một cơ sở xay lúa mì chạy bằng sức gió. Không biết chủ sở hữu vườn cây này là ai mà tôi chẳng thấy họ thu hoạch bao giờ.  Dường như người ta trồng cây là để cho đẹp cảnh quan và để có quả cho chim ăn và khách bộ hành thưởng thức. Tôi đã từng nhiều lần thử nếm anh đào, táo và lê ở đây. Táo thì hơi chua nhưng anh đào và lê thì rất ngọt. Nghĩa trang nhỏ đã từ lâu người ta không chôn người chết nữa, nhưng tôi để ý thấy luôn có người thăm viếng và đặt hoa. Đi quá nghĩa trang một chút về phía con đường đi lên đồi Strahov là tu viện nam Brevnovsky. Trong một lần đi lang thang quanh các khu vực gần ký túc xá, tôi đã từng tìm cách vào thăm quan tu viện này vì thấy nó rất rộng lớn và có kiến trúc đẹp, nhưng tôi không vào được bên trong vì lúc đó nó đã được trưng dụng làm trụ sở của một cơ quan mà sau này tôi được biết đó là sở mật vụ, chuyên theo dõi những nhân vật bất đồng chính kiến thời chiến tranh lạnh. Bây giờ thì người ta đã mở cửa tu viện Brevnovsky cho khách du lịch vào tham quan rồi. Đó là một trong số rất nhiều danh thắng ở Praha.

Větrník mùa nào cũng đẹp. Mùa đông tuyết phủ trắng xóa các bãi cỏ và các lối đi. Thật thú vị khi ngồi trong các căn phòng có lò sưởi ấm áp, nhấm nháp ly trà nóng, nhìn ra ngoài trời lất phất tuyết rơi, tai nghe văng vẳng những bài hát của ca sĩ huyền thoại Karel Gott. Mùa hè, nắng vàng trải trên các con đường và các bãi cỏ nhưng trong bóng dâm không khí vẫn mát mẻ lạ thường. Buổi chiều, nắng chưa tắt nhưng gió đã lộng. Một bầu không khí thoáng đãng tràn ngập mùi hương cỏ cây bao phủ cả vùng. Thật là một nơi lý tưởng để sống. Không chỉ Petriny, Praha có hàng trăm nơi như thế. Đó là những nơi tận cùng của các chuyến tàu điện. Nơi giáp ranh giữa nội và ngoại thành. Nơi nhà cửa chưa nhiều và đất đai còn rộng để dành cho cây cỏ. Người ta đã cố giữ vững quy hoạch ban đầu của những khu đô thị này, vì thế sau 50 năm, tại các khu này, dù đất trống rất nhiều nhưng nhà xây thêm rất ít và độ cao của những tòa nhà mới xây cũng không cao hơn độ cao của những ngôi nhà cũ, chỉ khoảng hơn chục tầng là cùng.




Quảng trường Vaclav


Thời còn là sinh viên, hầu như ngày nào chúng tôi cũng đi qua quảng trường Vaclav, theo lộ trình của tàu điện số 20 và số 1 để đến các giảng đường của khoa Toán Lý. Václav là quảng trường sầm uất nhất Praha. Nơi đây, vào mùa hè, khách du lịch đông hơn cả người bản xứ. Quảng trường có nhiều nhà hàng, khách sạn, cửa hàng thời trang, hiệu sách, rạp chiếu phim. Tôi thích rạp chiếu phim nonsntop và đã đến đây xem vài lần. Mỗi ngày rạp chỉ chiếu một bộ phim và nó cứ chiếu đi chiếu lại mãi. Vé thì không có số. Khán giả vào rạp lúc nào cũng được, cứ thấy chỗ nào trống thì ngồi, và xem bao lâu cũng được. Thậm chí nếu buồn ngủ thì vào đấy ngủ cũng không sao. Rạp chủ yếu phục vụ cho khách đợi tàu vì ga xe lửa chính của Praha ở ngay gần đó. Lũ sinh viên chúng tôi mỗi khi phải chờ đến tiết học mới cũng thỉnh thoảng vào xem vì vé rất rẻ. Ở một đầu của quảng trường có Viện bảo tàng quốc gia Séc, cạnh đấy có bức tượng thánh Vaclav ngồi trên lưng ngựa. Sau khi anh sinh viên của trường Karlova Univerzita Jan Palach tự thiêu vào ngày 16-1-1969 để phản đối quân đội Liên Xô chiếm đóng Tiệp Khắc, tại bậc thềm nhà bảo tàng quốc gia Séc có thêm một biểu tượng kỷ niệm nữa, nhỏ hơn, nhằm ghi nhớ hành động của anh. Đó là cây thánh giá bằng đồng nằm trồi lên trên đá lát vỉa hè. Thực ra Jan Palach không phải là người duy nhất tự thiêu ở đó. Tròn một tháng sau đám tang của Palach, một người Séc khác là Jan Jajic, cũng đã tự thiêu ở đúng vị trí này. Báo chí Séc không hề đưa tin về những cái chết của họ, vì thế, mặc dù lúc đó chúng tôi sống ở Praha nhưng không ai biết về chuyện các vụ tự thiêu, mãi sau này, khi đã về nước tôi mới biết. Ở đầu kia của quảng trường là Mustek, nơi đặc biệt sầm uất vì có lối đi vào khu quảng trường Thành Cổ. Vào mùa hè khách du lịch tập trung ở khu này rất đông. Người ta đợi lúc bắt đầu của một giờ mới để quan sát chiếc đồng hồ với các vị thần, nom như những con rối, lần lượt đi qua hai chiếc cửa sổ, quay mặt về phía khán giả như để chào mọi người, rồi sau đó lại đi vào bên trong. Quảng trường Vaclav là nơi thường diễn ra các cuộc biểu dương lực lượng của các phe phái, cả phe ủng hộ nhà cầm quyền lẫn phe chống đối. Thời chiến tranh lạnh, các ngày lễ lao động 1-5, Mustek là nơi các vị lãnh đạo Tiệp Khắc đứng trên lễ đài tươi cười vẫy tay chào đoàn người biểu tình ủng hộ chế độ đương thời. Đoàn học sinh Việt Nam năm nào cũng có mặt trong dòng người đó. Ai cũng hồ hởi bày tỏ niềm vui được góp phần vào không khí vui tươi của ngày lễ lao động mà không hề biết rằng những đợt sóng ngầm đòi tự do đang âm thầm chuyển động trong lòng xã hội Tiệp Khắc. Tháng 8-1969, một cuộc biểu tình khổng lồ với sự tham gia của gần một triệu người nhằm phản đối quân đội nước ngoài chiếm đóng Tiệp Khắc bùng nổ.  Hồi đó, mặc dù không có ý định bày tỏ chính kiến nhưng chúng tôi vì tò mò cũng có mặt trong đám đông với tư cách là những người đi xem sự kiện. Chúng tôi cứ tưởng biểu tình ôn hòa thì không có đàn áp, nhưng chúng tôi đã lầm, các nhà chức trách Tiệp Khắc hồi ấy đã đàn áp dã man những người biểu tình. Ban đầu họ kêu gọi mọi người giải tán, sau đó họ bắn lựu đạn cay làm chảy nước mắt, và cuối cùng, cho đội quân cảnh sát dùng dùi cui vụt thật lưc vào những người biểu tình. Rất nhiều người bị đánh đau, kể cả một người Việt Nam chúng tôi. Anh này giơ tay lên để bảo vệ đầu và vì thế ngón tay anh hứng trọn mấy cú vụt dùi cui như trời giáng của một viên cảnh sát. Vết thương ấy làm anh ấy đau đớn vài tuần mới lành. Cũng nhờ tham gia cuộc biểu tình mà chúng tôi biết lựu đạn cay có mùi vị như thế nào. Hóa ra  nó cay nồng mùi tỏi, mùi ớt, mùi hạt tiêu và mùi mù tạt. Không ai có thể chịu được cái mùi đó dù chỉ vài phút. Chỉ nếm mùi lựu đạn cay có vài chục giây thôi mà chúng tôi ai cũng nước mắt, nước mũi giàn giụa, cổ họng thì bỏng rát, có người sau đó bị viêm họng hàng tuần liền. Trong cuộc cách mạng nhung năm 1989. Quảng trường Vaclav cũng trở thành trung tâm của những cuộc biểu tình. Quảng trường này thật sự là cái hàn thử biểu đo nhiệt độ đời sống chính trị ở Cộng hòa Séc. Nhìn trên bản đồ Google, sau hơn 50 năm, quảng trường Vaclav hầu như không có gì thay đổi ngoài việc các tòa nhà được tân trang lại bên ngoài cho bóng bẩy hơn. Không thấy tòa nhà nào được xây thêm. Chỉ thấy các đường ray tàu điện đã được bóc đi. Bây giờ chỉ còn các chuyến tàu điện đi ngang qua quảng trường chứ không còn các chuyến tàu điện chạy dọc quảng trường như xưa. 



Cầu Karlův 


Praha có nhiều cây cầu. Nhưng đẹp nhất và nổi tiếng nhất là cầu Karlův (Karlův most) . Hầu như ai có dịp đến Praha cũng đều đi qua cây cầu này. Nó là một cây cầu cổ, được xây dựng từ thế kỷ 14 và hoàn thành vào đầu thế kỷ 15, là một trong những cây cầu đá cổ nhất châu Âu. Hai bên lan can cầu có những bức tượng, được điêu khắc công phu theo phong cách nghệ thuật ba rốc. Cầu chỉ cho người đi bộ đi qua nhưng luôn tấp nập từ sáng sớm đến tối mịt. Có nhiều ban nhạc đường phố chơi nhạc phục vụ khách bộ hành. Thỉnh thoảng có người bỏ tiền xu vào những cái mũ hoặc những cái khay trước mặt họ. Đây cũng là nơi các họa sĩ truyền thần vẽ tranh bán cho khách du lịch. Chỉ cần vài chục phút là họ hoàn thành một bức chân dung. Từ ngày có facebook, ai đến Praha cũng muốn có một bức ảnh tự sướng trên cây cầu này để khoe với thiên hạ rằng mình đang có mặt ở trái tim châu Âu. Bao nhiêu nước đã chảy dưới cầu Karluv kể từ ngày chúng tôi rời Praha? Không ai có thể biết được. Cầu Karlův và những khu vực lân cận giờ đây vẫn y nguyên như lúc chúng tôi chia xa. Vài trăm năm nữa cảnh quan có lẽ cũng vẫn như vậy. Không ai có ý định làm cho nó khác đi vì như hiện nay cũng đã quá đẹp rồi. 



Řež


Řež là một cái làng nhỏ nằm bên bờ sông Vltava. Sở dĩ tôi biết đến nó vì Viện nghiên cứu hạt nhân Praha đặt ở đó. Tôi đã làm luận án tốt nghiệp hai năm ở viện này. Thực ra viện nghiên cứu hạt nhân chẳng có gì đáng nhớ. Cái tôi nhớ nhất là những chuyến tàu hỏa đầu máy hơi nước chạy bằng than từ Praha tới Řež. Những chuyến tàu hỏa bụi bặm, cổ lỗ không biết có từ khi nào nhưng rất đúng giờ, đều đặn đưa khách đến từng ga xép một. Řež là một trong những ga xép ấy. Quang cảnh hai bên đường tàu đẹp tuyệt vời, Con sông Vltava uốn lượn làm cho đường tàu cũng uốn lượn theo. Tàu đi khoảng 30 cây số thì đến Řež. Khách xuống Řež hầu hết là nhân viên của Viện nghiên cứu hạt nhân Praha. Họ làm cả ngày, tám tiếng, ở đây. Buổi trưa mọi người ăn ở nhà ăn của viện. Vì viện nằm trong một khu đất rất rộng nên giờ ăn trưa có xe buýt nội bộ đón nhân viên đi ăn, sau đó xe buýt lại đưa họ về từng phân viện. Hóa ra nơi đây cũng đã từng có một người Việt Nam làm việc. Hôm đầu tiên thày giáo hướng dẫn làm luận án hỏi tôi có biết Phạm Khắc Chi không. Thầy nói anh Chi vừa đến viện khoe ảnh cưới vợ. Thời điểm đó anh Chi đã bảo vệ xong luận án và đã về nước rồi. Vừa về nước anh cưới vợ ngay. Sau đó anh sang lại Praha để tiếp nhận món quà nước Tiệp Khắc viện trợ cho Việt Nam: Cung thiếu nhi Hà Nội. Anh Chi sau này mất trong một vụ án mạng bi thảm. Thời đó các vụ giết người kiểu đó không nhiều nên thế hệ tôi hầu như ai cũng biết về cái chết của anh. Nhờ làm luận án ở Viện nghiên cứu hạt nhân Praha tôi mới phần nào hiểu được đời sống và suy nghĩ của người dân Tiệp Khắc. Đa số mọi người muốn sống bình yên nhưng không ít người lúc nào cũng bức xúc bởi tình trạng đất nước bị quân đội nước ngoài chiếm đóng. Họ muốn có được sự tự quyết cho hướng đi của dân tộc mình chứ không muốn bị áp đặt phải đi theo một xu hướng hay chủ thuyết nào đó. Trò chuyện với một kỹ sư, tôi được biết viện phó của Viện nghiên cứu hạt nhân Praha, ông Kvasnica, vì tham gia ký tên vào một tuyên bố gì đó, hình như là bản Tuyên ngôn 2000 từ, nên đã bị vô hiệu hóa quyền lực, tuy vẫn có tên trong danh sách nhân sự của viện nhưng ông không có quyền hành gì, phải làm việc ở nhà chứ không thể đến viện. Řež bây giờ vẫn thế. Vẫn cây cầu sắt nhỏ xinh màu vàng bắc qua sông Vltava dành cho khách bộ hành. Vẫn những cánh rừng và những bãi cỏ xanh. Những nhân viên mà tôi quen biết và đã từng trò chuyện giờ chắc đã nghỉ hưu rồi. Có lẽ giờ đây họ không còn bức xúc nữa vì Cộng hòa Séc đã từ lâu không còn bị áp đặt bởi ngoại bang và đã có một nền chính trị đa nguyên như họ mong muốn. 




Nhà hát Na Vinohradech


Tôi đã từng đi xem kịch nói tại nhà hát Na Vinohradech một lần. Chỉ một lần thôi cũng đủ để tôi nhớ mãi về nó. Praha có hai nhà hát mà tôi thấy khán giả khi đến xem biểu diễn đều mặc y phục trịnh trọng, đó là Nhà hát Quốc gia và Nhà hát Na Vinohradech. Nhà hát quốc gia nằm bên sông Vltava, là một tòa nhà đồ sộ, rất đẹp và rất nổi tiếng, nơi thường trình diễn các vở nhạc kịch và ba lê. Nhà hát Na Vinohradech quay mặt ra Quảng trường Hòa Bình (Namesti Miru), về mặt kiến trúc không đẹp bằng nhà hát Quốc gia nhưng cũng là một tòa nhà rất lớn, với bốn mặt tiền, được xây dựng những năm đầu thế kỷ hai mươi, cách Bảo tàng quốc gia và quảng trường Vaclav chỉ vài trăm mét, là nơi thường chỉ trình diễn các vở kịch nói.

Vở kịch nói tôi từng xem tại nhà hát Na Vinohradech là vở Tên cướp (Loupežník) của kịch tác gia nổi tiếng Séc Karel Čapek. Hôm ấy tôi đi xem kịch cùng anh Thanh, lúc đó đã tốt nghiệp đại học và đang làm việc cho Sứ quán Cộng hòa miền Nam Việt Nam. Anh đã vượt hơn mười cây số, từ tận đầu bên kia của Praha, khu Hodkovičky, để đến Petriny đón tôi đi xem. Đến rạp hát tôi thấy mọi người ai cũng bận y phục lịch sự. Đàn ông mặc complet, đàn bà mặc áo dạ hội và son phấn kỹ lưỡng. Tôi vẫn còn nhớ người đóng vai tên cướp là diễn viên nổi tiếng Jromir Hanzlik. Mặc dù không hiểu hết nội dung vở kịch nhưng tôi vẫn thấy vở kịch rất hay. Sân khấu trang hoàng đẹp và diễn viên diễn rất lôi cuốn. Anh Thanh có lẽ hiểu vở kịch hơn tôi vì anh học văn học Séc và trước khi xem kịch chắc có đọc các tác phẩm của Karel Čapek, trong đó có vở kịch Loupeznik. Sau mỗi hồi, khán giả lại vỗ tay tán thưởng. Lúc vở kịch kết thúc, khi các diễn viên ra chào khán giả, mọi người đứng dậy vỗ tay rất lâu. Hiếm có nơi nào khán giả lại yêu nghệ thuật như khán giả Praha. Sau này, váo cuối thập niên 1980, tôi có dịch một vở kịch nói của nhà viết kịch người Séc Jri Hubac, vở Dům na nebesích (Ngôi nhà trên thiên đường) ra tiếng Việt. Vở kịch được nhà soạn kịch Jri Hubac viết riêng cho nữ diễn viên Jiřina Bohdalová. Nó đã được công diễn ở nhà hát Na Vinohradech trong những năm giữa thập niên 1980 và là một trong những vở kịch đỏ đèn lâu nhất của nhà hát này. Người đóng vai chính trong vở kịch, vai Klara, chính là Jiřina Bohdalová. Những ai sống ở Praha hồi thập niên 1970 đều biết nữ nghệ sĩ Bohdalová. Người Séc rất yêu quý bà. Trong những dịp lễ tết long trọng bà hay dẫn chương trình và hay tấu hài với diễn viên rậm râu Vladimír Menšík. Một người nữa, cũng đóng một vai quan trọng trong vở kịch này là Jaromir Hanzlik. Anh đóng vai Fanda, Sau khi vở Dům na nebesích được tôi dịch ra tiếng Việt và được Nhà xuất bản Sân khấu phát hành, Ngôi nhà trên thiên đường được một nhóm các nghệ sĩ ở Hà Nội dàn dựng và được công diễn tại Hà Nội và nhiều tỉnh thành khác. Đài truyền hình Việt Nam cũng đã quay video và phát sóng vở kịch này vài lần. Tôi vẫn còn nhớ người đóng vai Klara là Thanh Tú, người đóng vai Fanda là Trần Vân, người đóng vai Erika, người yêu của Fanda, là Lê Khanh. Trên mạng Youtub hiện vẫn còn vở kịch nói Dům na nebesích do Jiřina Bohdalová đóng vai chính, với chất lượng hình ảnh không được tốt lắm nhưng xem cũng tạm được. Nhìn trên bản đồ Google, nhà hát Na Vinohradech vẫn hệt như xưa, người ta chỉ sơn lại bên ngoài cho nó lộng lẫy hơn, và nó vẫn được đỏ đèn hằng đêm. Tất nhiên, những diễn viên chúng tôi quen mặt như Jiřina Bohdalová, Jaromir Hanzlik, Miloš Kopecký, Hana Maciuchová đã không còn diễn ở đấy nữa. Người thì đã mất, người đã về hưu rồi.



Mělník


Mělník là một thành phố nhỏ và không có gì liên quan tới tôi nhưng tôi hay dùng phần mềm Street Views để trở lại thăm nó vì đã một lần và, duy nhất lần ấy thôi, tôi đi du lịch một mình tới đó. Thời ấy, như một quy định bất thành văn, sinh viên Việt Nam không ai được đi đâu một mình, kể cả khi nơi đó chỉ cách Praha vài chục cây số. Hôm ấy vào dịp hè, không có việc gì để làm, tôi nảy ra ý định đi du lịch. Tôi nhớ là tôi có rủ vài người nhưng không ai ủng hộ ý tưởng này, vì ai cũng ngại phiền phức và tốn kém. Thực ra cũng chẳng tốn bao nhiêu vì vé xe khách rất rẻ. Bất chấp quy định không được đi xa một mình, tôi quyết định thực hiện chuyến phiêu lưu nho nhỏ: lên xe đi Mělník. Thành phố này rất gần Praha, chỉ cách thủ đô khoảng 35 cây số, nếu đi xe khách thì chỉ khoảng chưa đầy một giờ đồng hồ là tới nơi. Thành phố có diện tích rất nhỏ, đi bộ vài chục phút từ quảng trường trung tâm là đã ra tới ngoại thành.  Tuy nhỏ nhưng Mělník khá đẹp. Các thành phố ở Séc và Slovakia có một đặc điểm giống nhau là tại khu trung tâm thường có một quảng trường nhỏ, ở đó tòa thị chính, có nhà thờ cổ, có những ngôi nhà đẹp mà lịch sử của chúng tới vài trăm năm và đó là nơi khách du lịch tập trung đông nhất. Quảng trường chính của Mělník không rộng lắm. Cách không xa quảng trường là lâu đài Mělník nổi tiếng. Xung quanh lâu đài là những cánh đồng trồng nho. Lâu đài nằm trên một quả đồi cao, phía dưới là ngã ba sông, nơi giao nhau của sông Labe và sông Vltava.  Từ xa dòng sông phẳng lì, trông như một con đường nhựa màu xanh đen. Hai bên sông là những cánh đồng và những cánh rừng xanh tốt. Hôm tôi đến, lâu đài Mělník không đón khách vào tham quan. Vì thế tôi đành giết thời gian bằng cách đi bộ dọc mấy con phố, ngắm nghía mấy tòa nhà cổ, rồi ra bến xe khách mua vé về Praha, kết thúc chuyến du lịch một mình duy nhất trong thời gian học ở Tiệp Khắc. Bây giờ, qua Street View, tôi biết Mělník đang nỗ lực tân trang, nhà cửa được sơn lại bắt mắt hơn. Lâu đài Mělník nghe nói đã được chính quyền trả lại cho chủ cũ. Nó cũng đang được phục chế lại. 




Bardejov


Bardejov là một thành phố nhỏ của nước Slovakia. Nó không liên quan đến tôi nếu tôi không viết thư cho hai cô gái học sinh trung học quê ở đó trong một khoảng thời gian dài. Thời tuổi trẻ tôi hay có những thói quen kỳ quặc. Hồi đó, không hiểu sao tôi thích chơi thân với các bạn nữ ngoại quốc. Để làm gì nhỉ? Chẳng để làm gì cả. Chỉ để viết thư kể cho nhau nghe những chuyện vặt vãnh hàng ngày, thậm chí cả những chuyện mà bây giờ tôi thấy  thật vớ vẩn. Tôi có hai bạn nữ để trao đổi thư từ. Một bạn tên là Anna và một bạn tên là Alzbeta. Bạn Alzbeta thì tôi chỉ gặp một lần, sau đó trao đổi thư từ và không gặp lại nữa, Còn bạn Anna thì sau lần gặp đầu tiên đã từng hai lần bạn đến thăm tôi ở Praha, một lần bạn đi với một cô gái khác và một lần đi một mình. Lần gặp thứ hai vào mùa hè và Anna nằng nặc mời tôi về Bardejov quê bạn chơi. Khi tôi thoái thác, nói là có việc bận ở Praha, không đi được, thì bạn ghi địa chỉ nhà bạn cho tôi và bắt tôi hứa sẽ đến thăm khi có dịp. Không có cách nào khác, tôi đành hứa đại và sau đó thất hứa, để rồi gần năm mươi năm sau tôi chỉ còn cách đến thăm nhà bạn bằng Street View. Thực ra, việc tôi viết thư cho các cô gái Slovakia một phần vì thấy nó hay hay, một phần vì bị ảnh hưởng của cuốn tiểu thuyết “Dopisy pro Jaszka” (“Những bức thư gửi Jaszek”) của nữ văn sĩ Séc Ludmila  Freiova. Đó là cuốn tiểu thuyết dành cho lứa tuổi mới lớn, kể về tình bạn (qua những lá thư) giữa một cô gái Séc đang học trung học tên là Alka và một chàng trai người Ba Lan tên là Jaszek. Nghĩ cũng buồn cười. Chẳng biết có phải tôi bị hội chứng dậy thì muộn hay không mà hồi đó, khi đã hai mươi mấy tuổi rồi, tôi vẫn còn thích đọc những cuốn sách dành cho tuổi mới lớn, ở miền Nam Việt Nam gọi là sách mực tím. Cuốn tiểu thuyết cho tôi cảm hứng để tôi trao đổi thư từ với hai cô nữ sinh trung học Slovakia suốt mấy năm trời. Đó không phải là tình yêu trai gái. Đó chỉ là những rung động đầu đời của những đứa trẻ ngây thơ. Trong hai cô thì Alzbeta chỉ là bạn thông thường, còn Anna thì có lúc hơi vượt quá tình bạn một chút. Lần cô ấy một mình đến thăm tôi ở Praha, hôm tôi  tiễn cô ấy về Bardejov, trên sân ga, lúc tàu sắp chuyển bánh, cô ấy đột nhiên ôm lấy tôi và hôn thắm thiết. Thú thật, đó là cái hôn đầu tiên trong đời tôi nhận được từ một phụ nữ. Cũng nhờ cái hôn đó mà tôi ghi nhớ mãi dòng địa chỉ cô gửi cho tôi để rồi sau này tôi tìm thấy nhà cô nhờ công cụ Street View. Đó là một cái nhà bình dị như tất cả những cái nhà bình dị khác ở Bardejov. Còn Anna, giờ này cô ấy ở đâu? Làm sao tôi có thể biết được. Street View chỉ có thể cho tôi thấy một ngôi nhà chứ không có chức năng mô tả số phận các cá nhân ở trong đó. Nếu tình cờ có chụp được ảnh họ thì Google cũng buộc phải làm nét mặt họ mờ đi. Tôi tin là giờ đây Anna có cuộc sống hạnh phúc vì cô ấy rất vui tính, hòa đồng và lúc nào cũng lạc quan, yêu đời.


Lương Duyên Tâm