Thursday, February 20, 2025
GÁI MỘT CON
Chiếc xe đò dừng trả khách nơi ngã ba đường, cạnh bến sông. Hiệp xuống xe. Anh ngỡ ngàng trước cảnh làng quê êm ả, trái ngược hẳn với bầu không khí huyên náo ở thành phố, nơi anh vừa rời đi sáng nay. Xa quê từ hồi còn là một đứa trẻ, sau hai mươi năm quay trở lại, Hiệp không còn nhận ra nhà ông bà nội mình ở chỗ nào. Đành phải hỏi thăm người địa phương..
Thị trấn ngã ba vào buổi chiều mùa khô toát lên không khí thanh bình. Hai bên đường cây cối xanh tươi. Những dãy nhà vườn san sát nối tiếp nhau. Nhìn thoáng qua, anh thấy vài nhà hàng, cửa hiệu mở cửa. Gần chỗ Hiệp đứng là một tiệm may. Ngồi bên chiếc máy may, phía sau mấy chiếc áo bà ba và áo sơ mi nữ treo trên cửa sổ là một cô gái dáng nhỏ nhắn, tóc buộc cao sau gáy. Hiệp bước đến, ngó qua cửa:
- Cô làm ơn cho tôi hỏi, cô có biết nhà bác Hai Dũng ở đâu không?
Cô gái ngẩng mặt lên nhìn anh. Gương mặt cô dễ thương đến nỗi làm anh thoáng ngỡ ngàng. Cô nói:
- Nhà bác Hai Dũng ở bên kia sông. Mà bác ấy không còn ở đây nữa. Bác ấy cùng vợ con xuất cảnh sang Mỹ rồi.
_Tôi biết. Tôi không cần gặp bác ấy. Tôi chỉ tìm nhà của bác ấy thôi.
Nhà của bác Hai Dũng vốn trước đây là nhà của ông bà nội Hiệp. Trước khi ông nội mất, ông viết di chúc để lại cho ba anh và bác Hai Dũng mỗi người một nửa gia tài. Trong những ngày bác Hai Dũng chuẩn bị đi Mỹ, ba anh và bác đã thỏa thuận rằng ba anh sẽ trả bác một số tiền tương đương với giá trị của nửa căn nhà và nửa miếng đất để được toàn quyền sử dụng căn nhà và miếng đất của ông bà nội anh. Nhiệm vụ mà ba má giao cho anh trong chuyến đi này là khảo sát món tài sản ở quê, xem có nên bán nó đi để lấy vốn làm ăn trên thành phố hay cử để đấy để làm trang trại và lấy chỗ đi về.
Anh nói với cô thợ may:
- Tôi là cháu bác Hai Dũng. Trước tôi sinh ra ở đây. Tôi theo ba má lên Sài Gòn sống từ hồi còn bé. Đã hai mươi năm tôi chưa về thăm quê. Nhà bác Hai Dũng bây giờ là nhà tôi. Sở dĩ tôi chưa về quê bao giờ vì ông bà tôi nội sống ở thành phố với chúng tôi. Ông bà để ngôi nhà và mấy chục công đất cho bác Hai Dũng trông coi từ lâu lắm rồi.
Trong khi anh và cô gái thợ may nói chuyện thì có một cô gái khác từ tiệm giải khát bên kia đường đi sang. Khi tới tiệm may, cô nói to:
- Út Huệ có khách à? Trẻ và đẹp trai nhỉ? - Rồi cô liếc nhìn anh cười ranh mãnh.
- Anh ấy hỏi thăm đường. Bạn có định về nhà bây giờ không? Nếu về thì tiện thể đưa anh ấy tới nhà bác Hai Dũng.
Cô gái mới đến quay sang Hiệp:
- Nhà bác Hai Dũng đóng cửa. Bác ấy không có nhà.
- Không sao. Bây giờ đó là nhà tôi. Bác Hai Dũng nhượng lại cho ba má tôi rồi. Tôi có chìa khóa đây. Cô cứ đưa tôi đến đó là được.
- Vậy là tôi có hàng xóm mới rồi. Tôi rất thích khi được làm quen với một người trẻ tuổi, đẹp trai và có vẻ người thành phố như anh. Anh không coi thường khi chúng tôi là gái nhà quê chứ?
- Không đâu. Ngược lại mới đúng. Tôi thấy các cô rất xinh đẹp và dễ mến.Thật may mắn là tôi đã được gặp hai cô ngay khi vừa mới về đến nhà.
- Anh khéo nói lắm. Tôi xin giới thiệu: Tôi là Mai. Còn Út Huệ đây chắc anh biết rồi.
Hiệp giới thiệu tên mình với hai cô gái rồi theo Mai đi ra phía bờ kênh, ở đó có cây cầu xi măng nhỏ bắc qua con kênh rộng chừng năm chục mét. Út Huệ không nói gì. Cô nhìn anh một thoáng. Đôi mắt cô như muốn nói gì đó. Nhưng cô im lặng.
Mai là một cô gái vui tính. Trên đường đi cô nói luôn miệng. Cô nửa đùa nửa thật nói với Hiệp:
- Anh thấy ở nhà quê có buồn không? Chúng em đến chết già ở đây mất thôi. Ở đây chẳng còn mống con trai nào. Họ đi làm ăn ở thành phố hết rồi. Thực ra cũng còn vài người trẻ tuổi nhưng họ thuộc loại phế phẩm. Những người đó suốt ngày chỉ nghĩ đến nhậu thôi, những cái khác họ không quan tâm.
- Bây giờ có thêm tôi nữa. Nếu tôi về đây sống các cô có vui không?
- Chắc anh chỉ nói giỡn thôi. Chẳng có ai đang ở thành phố lại về quê sống cả.
- Sống ở quê cũng hay chứ. Thiên nhiên tươi đẹp. Không khí trong lành. Hàng xóm vui vẻ, chất phác, thật thà.
- Nếu anh về đây sống thì vào hội chúng em cho vui. Em với Út Huệ có nhiều chuyện hay lắm. Anh về nhà đi, lát nữa em sang xem anh có cần gì không.
- Cảm ơn cô Mai nhé.
Hiệp thấy vui vui. Sống ở quê cũng thú vị đấy chứ.
Anh mở cửa. Gian nhà khá rộng. Mặc dù đã hai tháng không có người ở nhưng không khí trong nhà vẫn khô ráo thoáng mát. Điều làm Hiệp thấy yên tâm là căn nhà có đầy đủ tiện nghi như nhà ở thành phố: tủ lạnh, tivi, máy nước nóng...Chỉ có khác thành phố là giường không có đệm mà trải chiếu. Rồi anh ra vườn. Bao quanh căn nhà là vườn cây ăn quả. Có đủ các loại cây. Dừa, xoài, sầu riêng, chôm chôm, cam, nhãn.
Một lát sau Mai sang. Cô nói:
- Anh có nấu cơm tối không. Nếu anh nấu cơm tối, em sẽ mang sang cho anh gạo, rau và thức ăn.
Không. Tôi sẽ đi ăn ở quán ăn ngoài thị trấn. Lúc nãy tôi để ý thấy có cửa hàng ăn ở đó.
Mai ngó nghiêng căn nhà.
- Nhà bác Hai Dũng sang thật. Y như nhà trên thành phố. Anh về đây sống đi. Như thế này có khác gì thành phố đâu. Mấy chục công đất trồng cây ăn quả này đủ để anh và gia đình sống sung túc.
Rồi Mai rủ anh đi chơi hội chợ trái cây trên phố huyện. Cô nói:
- Mai là chủ nhật, thế nào ở hội chợ cũng có nhiều trò vui. Có hôm có cả ca sĩ nổi tiếng ở thành phố về hát nữa. Anh có muốn đi hội chợ với chúng em không?
- Đi với cô và cô Út Huệ ấy à?
- Dạ.
- Có. Tôi rất muốn đi. Đây là dịp tốt để tôi tìm hiểu về quê hương.
Buổi chiều, anh đi ra thị trấn. Qua khỏi chiếc cầu xi măng anh nhìn thấy tiệm may của Út Huệ. Lúc này cô không còn ngồi bên chiếc máy may mà đang lúi húi làm gì đó ngoài sân sau. Hình như cô ấy đang rửa rau hoặc vo gạo. Cô mặc đồ bộ màu hoa cà, loại quần áo phụ nữ thường mặc khi ở nhà. Hiệp thấy cô chạy tới chạy lui, dáng vẻ thật là thân thuộc, như thể anh đã quen cô từ lâu lắm rồi. Anh muốn đến chào cô và nói với cô vài lời ngọt ngào nhưng nghĩ đi nghĩ lại anh lại thôi. Để dịp khác vậy. Mình còn ở đây lâu cơ mà.
Quán ăn khá vắng khách nhưng cũng có đủ các món cho một bữa tối. Bà chủ quán có vẻ ngạc nhiên khi anh đến quán ăn một mình và không gọi bia hoặc rượu.
Lúc Hiệp quay về thì thị trấn đã lên đèn. Khi đi qua nhà Út Huệ, anh lại thấy cô ngồi bên chiếc máy may gần cửa sổ. Mặt cô sáng lên dưới chiếc chao đèn. “Cô ấy xinh thật. Nhưng nom cô ấy có vẻ hơi buồn buồn làm sao ấy., anh nghĩ. Một lần nữa Hiệp muốn vào tiệm may để trò chuyện với cô nhưng anh không có đủ can đảm để làm điều đó. Anh bước đi, cảm thấy rất rõ một thứ tình cảm gì đó thật dịu dàng, thật ngọt ngào dâng lên trong lòng. Mình phải làm quen với Út Huệ mới được. Cô ấy dễ thương quá. Sao trước đây mình chẳng mấy khi để ý đến bọn con gái mà bây giờ mình cứ nghĩ hoài về các cô ấy thế nhỉ? Vì không khí làng quê thoáng đãng, phong cảnh hữu tình, làm nảy nở tình cảm yêu thương hay vì các cô gái ấy có vẻ ngoài trong sáng, giản dị, tính nết thật thà, đôn hậu nên hấp dẫn mình? Trong khi đó Út Huệ cũng nghĩ đến Hiệp. Cô thấy mến chàng trai ấy. Ở quê cô, những thanh niên trẻ tuổi, cao ráo, mặt mũi sáng sủa và nói năng lịch thiệp đã trở thành của hiếm. Những người tử tế đa số đã có gia đình. Cũng có vài người trẻ, khỏe mạnh, được học hành chút ít, nhưng sống lông bông, không có chí hướng. Họ theo đuổi, tán tỉnh cô chỉ để giải khuây chứ không thật sự yêu thương cô và mong muốn cùng cô xây dựng cuộc sống hạnh phúc. Dù mới gặp Hiệp lần đầu nhưng cô đã có cảm tình với anh và từ đáy lòng, cô thấy như mình vừa nhen lên một tia hy vọng. Lúc nhìn thấy Hiệp đi qua nhà, cô muốn vẫy anh, mời anh vào nhà chơi. Nhưng rồi cô lại đắn đo. Cô mắc cỡ, sợ người đời chê cười, bảo là “cọc đi tìm trâu”.
Hôm sau, mặc dù đã định đi hội chợ nhưng Út Huệ không đi được vì bận việc. Buổi sáng hôm ấy, Mai đến nhà Hiệp thông báo với anh rằng hai người sẽ cùng nhau đi xe máy đến huyện mà không có Út Huệ đi cùng vì cô ấy bận hoàn thành mấy bộ đồ đã hứa với khách. Hiệp cảm thấy thoáng buồn. Nhưng anh không buồn lâu vì có Mai ở bên. Cô nói:
- Út Huệ ít khi đi chơi lắm. Cô ấy thuộc loại người ham công, tiếc việc.
- Hai cô cùng tuổi phải không?
- Dạ. Trước chúng em học chung lớp.
Hội chợ ở phố huyện không nhộn nhịp lắm. Không thấy có ca sĩ thành phố về hát như người ta nói. Có lẽ mấy người đó chỉ về góp vui hôm khai mạc hội chợ. Rất nhiều loại trái cây đặc sản của miền Tây được trưng bày và bán tại các quầy hàng dọc các dãy lán. Người ta giới thiệu và bán cả các loại sản phẩm được canh tác theo phương thức hữu cơ, không dùng hóa chất. Nơi có đông khách tham quan nhất là quầy ném vòng trúng thưởng. Hiệp và Mai cũng háo hức tham gia trò chơi này. Rốt cuộc, Hiệp thắng giải một con gấu bông. Còn Mai thì mặc dù đã tốn khá nhiều tiền lẻ để mua vé chơi nhưng cô vẫn không ném trúng lần nào. Khi cái vòng nhựa do Hiệp ném rơi trúng cái bát trên quầy và nằm im ở đó, Mai hét lên sung sướng, như thể chính cô là người chiến thắng. Hiệp trao con gấu bông cho Mai:
- Tặng cô.
Mai ôm con gấu vào lòng. Cô nói:
- Con gấu dễ thương quá. Cảm ơn anh.
Mai cũng thật dễ thương. Cô có nụ cười tươi và ánh mắt lấp lánh. Có lẽ vì biết mình có lợi thế đó nên cô rất hay cười. Ở bên Mai Hiệp cảm thấy vui vẻ.
Hiệp lấy làm lạ về sự thay đổi của con người mình. Kỳ thật, ở thành phố, mình không chơi thân với cô gái nào và cũng chưa bao giờ đi chơi phố với ai. Vậy mà mới về nông thôn có một ngày anh đã cảm mến hai cô gái chưa hề quen biết và còn sẵn sàng đi chơi xa với họ nữa. Nhưng cảm xúc của anh với từng cô khác nhau rõ rệt. Với Mai, anh chỉ thấy vui vẻ khi ở bên chứ không thấy vấn vương một tình cảm dịu dàng, thương mến như với Út Huệ.
Hai người về đến nhà thì trời nhá nhem tối. Khi đi qua thị trấn, Hiệp nhìn về phía tiệm may của Út Huệ thấy cửa sổ và cửa ra vào đều đóng. Mai nói:
- Út Huệ về nhà ngoại rồi. Chắc cô ấy đã may xong đồ cho người ta nên nghỉ sớm.
Rồi Mai chở anh về nhà. Dừng xe ở cổng nhà anh, cô nói:
- Em về nhà đây. Nếu cần gì anh cứ nhắn tin cho em. Cảm ơn anh về con gấu bông. Em sẽ giữ nó làm kỷ niệm.
Trời sẩm tối. Cảm thấy đói bụng, Hiệp đi nấu cơm. Hôm nay anh đã có đủ thực phẩm để tự nấu ăn nên không đi ăn ở quán ăn ngoài thị trấn nữa. Thế nhưng khi ăn cơm chiều xong, anh thấy lòng trống trải. Buổi tối ở làng quê thật yên tĩnh. Văng vẳng tiếng ếch nhái và côn trùng kêu rả rích. Thỉnh thoảng vọng về tiếng xe máy đi trên đường, tới gần rồi dần xa khuất. Để giải khuây, anh lại đi bộ ra thị trấn. Qua khỏi cây cầu, anh nhìn thấy tiệm may của Út Huệ sáng đèn. Tiến tới gần hơn, anh thấy cô đang lúi húi làm gì đó bên chiếc máy may. Hình như cô ấy đang đơm cúc áo. Ngọn đèn rọi vào khuôn mặt Út Huệ. Hiệp thấy cô có vẻ gì đó như đăm chiêu. Lần này thì Hiệp thắng được tính nhút nhát của mình. Anh bước đến bên cửa sổ, nói:
- Cô Út Huệ làm việc cả buổi tối à? Sao hôm nay không đi hội chợ?
- Anh Hiệp đấy à? Anh vào đây. Em làm chút xíu nữa là xong. Hôm nay em không đi hội chợ với Mai và anh được vì phải may nốt mấy bộ đồ cho khách quen. Hai người đi hội chợ có vui không?
- Vui lắm. Lần đầu tiên tôi đi hội chợ trái cây. Lại còn đi chơi phố huyện nữa.
Hiệp bước vào trong tiệm may. Tiệm may của Út Huệ khá rộng. Bên trong, ngoài bàn máy may đặt cạnh cửa sổ còn có chiếc bàn để cắt vải kiêm bàn tiếp khách đặt cùng hàng với bàn máy may, xung quanh có bốn chiếc ghế dựa, hai chiếc hướng ra bên ngoài và hai chiếc hướng vào bên trong. Hiệp ý tứ ngồi vào chiếc ghế mà ở vị trí đó người ở ngoài đường không nhìn thấy mình. Trong khi Út Huệ làm việc, anh kể cho cô nghe những chuyện xảy ra trong chuyến đi chơi hội chợ với Mai. Út Huệ vừa đơm cúc áo vừa lắng nghe anh nói, thỉnh thoảng cô dừng tay ngước nhìn anh. Một lát sau cô thu dọn đồ đạc, tắt bóng đèn phía trên chiếc máy may rồi bước đến ngồi xuống cái ghế bên cạnh anh. Hiệp nói với cô rằng anh quyết định sẽ không bán cái cơ ngơi trong làng để lấy vốn về thành phố làm ăn mà giữ lại để tự làm kinh tế trang trại. Út Huệ không nói gì. Cô không biết phải góp ý với anh như thế nào. Thực ra cô cũng không còn tâm trạng nào để chú ý vào câu chuyện của Hiệp. Đầu óc cô rối bời khi cảm thấy Hiệp có vẻ chú ý đến mình. Cái nhìn đắm đuối của anh khiến trái tim cô trở nên loạn nhịp. Còn Hiệp, anh không thể nào rời mắt khỏi cô. Trong bộ quần áo mỏng màu hoa cà, Út Huệ nom thật xinh xắn, dễ thương. Dáng đi của cô mềm mại, chẳng giống dáng đi của một cô gái xuất thân từ nông thôn chút nào. Cả giọng nói của cô anh cũng thấy thật đặc biệt, cao và trong vắt. Buổi tối, cô không cột tóc sau gáy mà để buông xõa nên trông càng nữ tính hơn. Ngồi bên Út Huệ, Hiệp cảm thấy rất rõ mùi hương tóc cô thoang thoảng. Có lẽ cô vừa mới gội đầu chiều nay. Hiệp biết chắc chắn cô không gội đầu bằng loại dầu gội được sản xuất bằng hóa chất bán đầy ở các siêu thị, mà gội bằng thứ nước gội đầu tự chế làm từ quả bồ kết hơ nóng nấu với lá sả, lá bưởi. Mùi hương từ mái tóc Út Huệ gợi cảm đến mức, nó như kéo Hiệp tới gần cô hơn. Vậy là anh ngồi xích lại phía cô thêm một chút, đến mức vài sợi tóc con của cô theo làn gió bay bay chạm vào má anh. Một tình cảm yêu thương dịu dàng dâng lên trong lòng khiến anh trở nên bạo dạn một cách không ngờ. Anh nghĩ, đây chính là cô gái của đời anh và để có được cô, anh phải nói cho cô biết điều đó. Anh cầm lấy bàn tay nhỏ nhắn và mềm mại mà Út Huệ đang đặt trên bàn, mân mê nó trong bàn tay mình, nói:
- Anh mới gặp em từ chiều hôm qua nhưng không hiểu sao cảm thấy như đã quen biết em từ lâu lắm rồi. Trước đây, nghe người ta nói về tình yêu sét đánh, anh không hiểu. Bây giờ thì anh đã biết nó như thế nào. Suốt ngày hôm nay, đi chơi với Mai nhưng bụng dạ anh toàn nghĩ đến em. Anh thích em. Anh muốn sau này em làm vợ anh. Em có đồng ý lấy anh không?
Út Huệ sửng sốt. Cô mở to mắt nhìn Đức, tay vẫn để yên trong tay anh.
- Anh làm em bất ngờ quá. Anh đã biết gì về em đâu. Em cũng thấy thích anh và cảm động vì những điều anh nói. Nhưng cuộc đời em trắc trở lắm. Em không biết trả lời anh thế nào.
Em trả lời anh lúc nào cũng được. Có thể điều anh nói quá đường đột, anh cũng thấy như thế. Nhưng anh phải nói cho em biết điều đó vì chỉ có nói ra anh mới cảm thấy nhẹ lòng. Hai ngày nữa anh về thành phố rồi. Nếu không thổ lộ với em hôm nay thì sợ rằng không còn dịp nào nữa.
Có tiếng trẻ con khóc từ buồng trong.
- Má ơi! Má vào với con!
- Má đây! Má đến chỗ con ngay đây! Bo của má thức dậy rồi hả? - Út Huệ đứng bật dậy, vừa đi vừa nựng đứa bé trong nhà. Cô bật cái đèn ngủ ở phòng trong. Qua cánh cửa mở rộng, Đức nhìn thấy một thằng bé cỡ hai tuổi ngồi trên cái giường đôi đã buông màn, vẻ ngái ngủ.
- Con có buồn đi tè không? Má dẫn con đi tè nhé.
- Không. Con không buồn đi tè. Con khát nước.
- Con khát nước à? Đợi má chút xíu. Má lấy nước cho con ngay đây.
Út Huệ đi đến chỗ cái ấm đựng nước đun sôi để nguội, rót nước vào chiếc ca nhỏ rồi mang đến cho thằng bé con. Nó cầm lấy ca nước uống ừng ực.
- Má đang nói chuyện với dì Mai à?
- Ừ. Má nói chuyện với dì Mai. Con ngủ tiếp đi.
Thằng bé nằm xuống giường. Út Huệ ngồi bên khẽ xoa lưng nó. Một lát sau, thấy thằng bé đã ngủ say, cô đi đến ngồi xuống bên Hiệp.
- Thằng bé là con ai vậy? - Hiệp hỏi.
- Con em.
- Em trẻ thế mà đã có con ư? Thế bố nó đâu?
- Bố nó làm ăn ở thành phố. Em và chồng ly hôn rồi.
Út Huệ kể, cô cưới chồng khi đang học lớp 12. Vì đám cưới đó nên cô phải bỏ học. Cuộc hôn nhân ấy với cô là một sai lầm vì cô đã yêu phải chàng công tử nhà giàu vô trách nhiệm, suốt ngày lêu lổng, chỉ thích đàn đúm, nhậu nhẹt, cá cược chứ không quan tâm đến cô và con. Nhưng đó là chuyện của hai năm trước. Bây giờ cuộc sống của cô đã bớt bế tắc hơn vì cô đã cắt đứt được mối quan hệ với người chồng cũ.
- Đời em lỡ làng như vậy, anh có còn thương em và muốn cưới em không? - Út Huệ hỏi Hiệp.
Đức hôn lên tóc người con gái mà lúc này anh thấy quý giá vô cùng:
- Có. Vì em gặp bất hạnh nên anh càng thương yêu em hơn.
Út Huệ quay mặt về phía Hiệp, mắt cô nhòe nước. Hiệp ôm lấy cô. Môi anh tìm môi cô. Hiệp choáng váng vì cái hôn thật dài, thật ngọt ngào của người đàn bà một con đang khao khát tình yêu và hạnh phúc.
Phía ngoài đường có tiếng xe máy đi đến gần, sau đó tắt hẳn.
- Út Huệ có nhà không? Mở cửa cho anh vào nhà, anh bảo cái này.
Út Huệ đưa ngón tay trỏ lên môi nhìn Hiệp, ý bảo anh im lặng.
- Mở cửa cho anh đi. Anh biết em đang ở nhà mà.
- Anh Thắng hả? Em đi ngủ rồi. Có chuyện gì để mai nói.
- Sao em khó tính thế. Nếu em không mở, anh sẽ ngồi lỳ ở cổng nhà em đấy.
- Anh về nhà đi. Thằng con em vừa ngủ lại, anh nói to nó thức dậy mất.
Vị khách im lặng không nói gì nữa nhưng vẫn đứng ngoài cửa. Anh ta lấy thuốc lá ra hút rồi cứ đi đi lại lại ngoài cổng. Đợi mãi mà Út Huệ vẫn làm thinh, không chịu mở cửa, anh ta nổ máy phóng xe đi. Út Huệ thở phào nhẹ nhõm. Cô nói;
- Có mấy người cứ đến quấy rầy em suốt. Chắc họ nghĩ các mẹ đơn thân như em ai cũng thiếu thốn tình cảm hay sao ấy. Với ai em cũng phải từ chối khéo, sao cho không làm họ mất lòng, vì dù sao họ cũng là người cùng làng, cùng xã.
Hiệp ôm ngang lưng Út Huệ, kéo cô về phía mình. Anh cảm thấy cơ thể cô thật mềm mại và có gì như hiến dâng. Trong cuộc đời mình anh chưa từng sở hữu thứ gì mà anh thấy quý giá như người phụ nữ này. Anh tự nhủ, từ nay trở đi mình sẽ ra sức bảo vệ cô ấy, không bao giờ để mất cô ấy vào tay người khác. Nếu có kẻ nào muốn đoạt lấy cô ấy từ tay mình, mình sẵn sàng đánh nhau tay bo với họ.
- Anh dự định thế này, em xem có được không nhé. Ngày mai anh sẽ phân công công việc cụ thể cho người làm thuê, vẽ sơ đồ và dặn bác ấy trồng các loại cây mà anh đã đặt mua ở từng vị trí đã đánh dấu. Ngày mốt anh sẽ về thành phố, thưa với ba má anh về chuyện của anh và em. Sau đó anh sẽ về đây đưa em và con lên thành phố giới thiệu với ba má. Rồi, nếu em không phản đối, chúng mình sẽ làm đám cưới và sẽ sống hạnh phúc. Trước khi gặp em anh chưa nghĩ đến chuyện cưới vợ. Nhưng giờ thì anh thấy đó là việc cần thiết nhất anh phải làm lúc này. Em có đồng ý không?
- Nhưng liệu ba má anh có chấp thuận cho anh lấy em không. Em là gái đã qua một đời chồng, lại có con riêng nữa, còn anh là trai tân.
- Em đừng lo. Ba má anh dễ tính lắm. Tất cả những gì anh làm ba má anh đều đồng ý hết. Ngay cả việc xử lý tài sản ở đây hai người cũng giao hết nó cho anh. Vì từ trước tới nay anh là đứa con ngoan nên ba má anh tin tưởng anh hoàn toàn. Đó là chưa kể, nhìn thấy em, chắc chắn ba má anh sẽ tin tưởng và yêu mến ngay. Anh khó tính hơn hai ông bà nhiều mà còn say mê em ngay từ cái nhìn đầu tiên nữa là.
- Em sợ họ hàng nhà anh, hàng xóm và đồng nghiệp ở cơ quan anh dèm pha.
- Em không phải băn khoăn về điều đó. Đã từ lâu anh theo nguyên tắc sống cho mình chứ không không phải cho người khác. Mà anh đang định nghỉ việc ở cơ quan để về quê sống với em đấy. Mấy chục công đất ở đây, nếu canh tác giỏi, có thể nuôi sống cả gia đình mình một cách sung túc. Ba má anh có lương hưu, nếu họ đồng ý về quê sống với gia đình mình thì ta có thể cho thuê căn nhà ở Sài Gòn để kiếm hơn hai chục triệu mỗi tháng. Khoản tiền đó dành để tiết kiệm phòng bất trắc sau này. Đấy là phương án thứ nhất. Phương án thứ hai là sau khi chúng mình cưới nhau, em và bé Bo lên thành phố sống với anh. Năm đầu em có thể ở nhà làm công việc nội trợ. Lương anh thừa đủ nuôi cả gia đình. Năm sau em đi học tiếp lớp 12 để lấy bằng phổ thông trung học, sau đó học lên đại học. Em đừng ngại mình lớn tuổi. Nếu lúc này em đi học tiếp lớp 12 thì em chỉ lớn hơn bọn học trò cùng lớp có hai tuổi thôi. Trong bộ đồng phục nữ sinh, trông em có khi còn trẻ hơn cả bọn trẻ cùng lớp ấy chứ!
Út Huệ lắng nghe Hiệp nói về dự định tương lai. Trái tim cô như tan chảy khi khi thấy Đức dùng từ “gia đình mình”, nghĩa là bao gồm cả cô và bé Bo trong đó.
Ngày hôm sau Hiệp làm việc suốt ngày ngoài vườn. Anh và người làm thuê cắt cỏ để ủ phân xanh. Chỉ vài tháng không có người trông coi mà cỏ đã mọc dài, có chỗ gần tới đầu người. Rồi anh vẽ sơ đồ, đánh dấu các vị trí để người làm vườn trồng các loại cây mà anh đã chỉ định. Khi công việc xong xuôi, ăn cơm xong thì trời đã tối mịt, anh đi ra ngoài thị trấn, tới tiệm may của Út Huệ. Anh ngạc nhiên thấy tiệm may đóng cửa, Út Huệ không ngồi bên chiếc máy may làm việc như mọi ngày. Khi anh tới gần thì thấy trong nhà mờ mờ ánh đèn. Cửa hé mở. Út Huệ đang đứng ở cạnh cửa. Cô nói:
- Sao anh tới muộn thế. Em chờ anh mãi.
- Anh bận làm vườn. Mãi gần tối mới xong.
Cô cầm tay anh kéo vào trong nhà, đóng cửa lại, ôm lấy anh và hôn thắm thiết.
- Ôi chao! Mới có một ngày mà em đã thấy nhớ anh quá chừng!
Anh hôn cô. Cảm thấy môi cô thật mềm và dịu ngọt.
Cô dẫn anh vào phòng trong. Thấy chiếc giường trống, chăn đệm phẳng phiu, anh hỏi.
- Bé Bo đâu?
- Em gửi nó ở nhà ba má em rồi. Thường ngày nó cũng ở với ông bà ngoại suốt, thỉnh thoảng em mới đưa nó đến đây.
Hiệp ngồi xuống bên giường, kéo Út Huệ lại phía mình. Anh vòng tay ôm ấy lưng cô. Ngây ngất vì mùi hương nồng nàn tỏa ra từ cơ thể người đàn bà đang yêu, anh dụi mặt vào ngực cô. Cô như lả đi trong tay anh. Lần đầu tiên trong đời anh khám phá cơ thể của một người phụ nữ.
Phía ngoài cửa có tiếng xe máy rồi có tiếng gọi:
- Út Huệ có nhà không?
- Ai đấy? Em đi ngủ rồi.
- Anh, Phong đây. Em mở cửa cho anh vào nhà để anh nói chuyện này. - Giọng nói của người đàn ông hơi lè nhè, có lẽ anh ta say rượu.
- Để mai hãy nói. Em đi ngủ rồi.
Người đàn ông im lặng. Anh ta đứng đợi một lát, không thấy Út Huệ nói gì lại nổ máy phóng xe đi.
- Ngày nào em cũng phải đối phó với mấy người này à?
Không đến mức hàng ngày nhưng thỉnh thoảng họ lại đến. Em không dám nói nặng lời với họ kể cả khi họ cứ bám riết. Họ đã có lòng yêu thương mình mà mình nói lời tàn nhẫn thì em thấy áy náy.
Hiệp ôm Út Huệ chặt hơn, cảm thấy thân thể cô mềm mại biết bao. Anh nghĩ: Một người con gái đáng yêu như thế này mà người chồng cũ của cô đang tâm rẻ rúng, không biết giữ lấy cho mình. Mình thật may mắn vì có cô ấy.
Lại có tiếng xe máy đi đến. Lần này là Mai.
- Út Huệ ngủ rồi à.
- Có chuyện gì đấy?
Mai anh Hiệp đi rồi. Muốn rủ anh ấy đi liên hoan chia tay mà chẳng thấy anh ấy đâu. Chán quá. Bạn mở cửa cho tôi vào nhà nói chuyện một lúc.
- Thôi. Muộn rồi. Bạn về nhà ngủ đi. Sáng mai anh ấy mới đi cơ mà. Mà anh ấy chỉ đi có vài ngày thôi. Anh ấy sẽ về đây sống đấy. Tôi vừa mới chợp mắt, dậy nói chuyện khó ngủ lại lắm.
- Ừ. Bạn nói cũng phải. Tôi về đây.
Tiếng xe máy của Mai xa dần.
Út Huệ trở lại ngồi xuống bên Hiệp. Hai người hôn nhau rất lâu. Họ không nói gì nữa. Cơ thể hai người như hòa vào trong nhau. Một niềm hạnh phúc vô bờ bến nhấn chìm họ.
Tảng sáng. Út Huệ lay Hiệp:
- Dậy đi anh. Gần sáng rồi.
- Ừ nhỉ. Anh phải về nhà kẻo hàng xóm nhìn thấy.
Út Huệ trở dậy mở cửa cho Hiệp. Trước khi mở cửa, cô quay lại ôm lấy anh. Hai người hôn nhau, dùng dằng mãi không muốn chia tay. Anh nói:
- Anh chỉ mong sớm tổ chức đám cưới để suốt ngày được ở bên em.
- Em cũng mong như thế.
Cuối cùng hai người cũng rời nhau ra. Mới khoảng năm giờ sáng nên thị trấn vắng tanh, không một bóng người. Về đến nhà Hiệp nằm lăn ra giường ngủ tiếp một giấc nữa, mãi đến khi mặt trời lên cao mới dậy.
Về tới thành phố, Hiệp kể lại mọi chuyện ở quê cho ba má anh nghe. Ba má anh vui mừng khi nghe anh nói về dự định cưới vợ. Họ chỉ khuyên anh nên suy nghĩ cho kỹ vì đó là chuyện hệ trọng của cả đời người. Anh hứa sẽ thận trọng nhưng thực ra chẳng suy nghĩ gì. Với anh bây giờ, Út Huệ là cô dâu lý tưởng. Anh thật sự hạnh phúc vì tìm thấy cô trên đời.
Ngày hôm sau anh đến cơ quan xin nghỉ phép tiếp với lý do chuẩn bị cưới vợ. Bạn bè và đồng nghiệp của anh ai cũng ngạc nhiên vì họ chưa từng nghe thấy anh nói về cô bạn gái của mình bao giờ. Khi nghe anh nói đã gặp mối tình sét đánh trong thời gian nghỉ phép ở miền Tây ai cũng lè lưỡi thán phục. Họ bảo: “Gái miền Tây xinh lắm, lại dễ thương nữa. Đẹp trai như Hiệp, bị các cô ấy hạ đo ván trong ba ngày là phải rồi!” Anh chỉ cười cười, không nói gì. Anh nghĩ, thực ra mình đã bị hạ gục ngay từ hôm đầu tiên gặp Út Huệ chứ không phải đợi đến ngày thứ ba. Nhưng cô ấy có ra đòn nào đâu, trừ cái nhìn hơi dài vào ngày đầu tiên, khi mình chia tay cô ấy để đi theo Mai về nhà.
Rồi anh hì hục chuyển đổi căn phòng làm việc của mình thành phòng ngủ dành cho mẹ con Út Huệ. Công việc khá đơn giản. Sau khi sơn lại tường và trần, anh chỉ cần mua thêm một cái giường đôi và một cái tủ đựng quần áo.
Trong khi đó ở miền quê, Út Huệ đã tìm được cách giảng hòa với Mai. Sáng hôm tiễn Hiệp về thành phố, nhìn ánh mắt quyến luyến của Út Huệ, Mai chợt đoán ra lý do Hiệp mất tích tối qua. Khi Hiệp đi rồi, cô bắt nọn bạn:
Tối qua anh Hiệp ở nhà bạn, đúng không?
Út Huệ giật mình. Nhưng cô không muốn giấu bạn nữa. Cô hỏi mà như thừa nhận:
- Sao bạn biết?
- Tôi nghe giọng bạn không được tự nhiên. Với lại, có bao giờ bạn từ chối cho tôi vào nhà đâu. Bạn cũng thích tám chuyện mà.
Thấy Út Huệ im lặng, Mai nói:
- Tôi mừng cho bạn. Anh Hiệp là người tốt. Chắc chắn anh ấy sẽ mang lại hạnh phúc cho mẹ con bạn. Tôi cũng thích anh ấy nhưng anh ấy đã chọn bạn thì tôi đành chịu. Ôi chao! Sao tìm người yêu khó thế. Người yêu mình thì mình không yêu. Người mình yêu thì không yêu mình. Bạn và anh Hiệp là cặp đôi hoàn hảo đấy.
- Bạn tha lỗi cho tôi nhé. Tối hôm qua tôi không thể làm khác được.
- Ừ. Đúng là khó xử thật. Tôi không giận bạn đâu. Chỉ ghen tị chút thôi. Với lại, tôi cũng ức cái vụ anh ấy đi chơi với tôi mà bụng dạ lại nghĩ về bạn.
Nhưng đám cưới đã không diễn ra như Hiệp dự định. Sau khi chuẩn bị xong chỗ ở cho mẹ con Út Huệ để đón họ về thành phố sinh sống, Hiệp mất liên lạc với Út Huệ. Gọi điện, cô không bắt máy. Nhắn tin, cô không trả lời. Ruột gan Hiệp nóng như lửa đốt. Cuối cùng, anh chỉ chịu đựng được tình trạng nóng ruột một ngày. Ngay hôm sau anh bắt xe khách về quê gặp Út Huệ.
Vừa xuống xe, anh vội đến tiệm may của cô. Tiệm may đóng cửa. Út Huệ không ở đó. Anh đi tìm Mai để hỏi cho ra nhẽ. Mai buồn rầu nhìn anh. Cô đưa anh chiếc phong bì, bên trong có bức thư của Út Huệ. Thư viết:
Anh Hiệp yêu quý!
Anh hãy tha lỗi cho em! Mấy hôm nay em không thể gọi điện hoặc nhắn tin cho anh vì em phải giữ đúng cam kết với ông nội con trai em là sẽ cắt liên lạc với anh hoàn toàn. Điện thoại của em hiện em không giữ. Lá thư viết tay này sẽ là lá thư cuối cùng em gửi cho anh. Chuyện xảy ra thật bất ngờ. Ở tuổi sáu mươi, đang khỏe mạnh, ông nội bé Bo được phát hiện ung thư ác tính giai đoạn cuối. Ông sẽ chỉ có thể sống thêm được vài tháng nữa thôi. Vì bố bé Bo là con một nên bé Bo là cháu trai duy nhất của ông. Khi biết tin mình sắp chết, ông viết di chúc để lại gia tài cho bé Bo. Ông không để lại cho con trai vì ông sợ anh làm thất thoát hết tài sản. Ông đưa ra điều kiện, nếu em chấp nhận nối lại cuộc hôn nhân với bố bé Bo và dùng gia tài của ông nuôi bé Bo khôn lớn thì em sẽ được đứng ra quản lý toàn bộ số tài sản này, đợi đến khi bé Bo đủ 18 tuổi sẽ chia cho bé Bo một nửa. Nửa kia sẽ thuộc về em và chồng em. Ông nội bé Bo không tin chồng em đủ khôn ngoan để quản lý số tài sản mà ông để lại (gồm hàng trăm công đất ở quê và năm cái nhà cho thuê ở thành phố). Chồng em không phải là người xấu, nhưng anh ấy nhẹ dạ và ham chơi nên đã từng làm thất thoát nhiều tài sản của ông nên ông không tin tưởng nữa. Nếu em không chấp nhận các điều kiện ông đưa ra, ông sẽ giao tài sản cho một người họ hàng quản lý giúp, cho đến khi bé Bo trưởng thành sẽ bàn giao cho bé. Em đã suy nghĩ rất nhiều. Nếu chấp nhận điều kiện ông nội bé Bo đưa ra, em sẽ không được sống cùng anh nhưng tài sản của bé Bo được bảo toàn, bé sẽ có cuộc sống đầy đủ về vật chất và em cũng vậy. Sau một ngày suy nghĩ, em quyết định sẽ làm theo lời ông nội bé Bo. Chồng em không phải là người xấu. Anh là mối tình đầu của em. Anh ấy đã hứa trước ông nội bé Bo là sẽ sửa mình, sẽ không ăn chơi trác táng nữa và sẽ yêu thương mẹ con em.
Em biết, em làm thế này là phản bội anh. Nhưng bây giờ em chỉ nghĩ đến hạnh phúc của con trai em thôi. Nó còn bé bỏng quá. Nó cần phải được hưởng những gì nó đáng được hưởng.Tha lỗi cho em anh nhé! Chuyện xảy ra giữa chúng ta thật đẹp, nhưng với em, đó chỉ như là một giấc mơ thôi, mà các giấc mơ thì thường ngắn ngủi và không kéo dài mãi. Chúc anh may mắn.
Đọc xong lá thư Hiệp như chết lặng. Anh không thốt ra được lời nào. Mai muốn an ủi anh nhưng cô cũng không tìm ra lời để nói. Hiệp tự nhủ: “Không. Mình không thể để chuyện đó xảy ra được. Út Huệ là của mình. Mình sẽ không nhường cô ấy cho bất cứ ai khác! Nhưng làm thế nào để giành lại Út Huệ đây?”
LƯƠNG DUYÊN TÂM
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
No comments:
Post a Comment