Thursday, February 20, 2025

KỲ NGHỈ SAU LỄ CƯỚI Cặp vợ chồng trẻ Ngọc và Minh đến Đà Nẵng vào buổi chiều. Họ đăng ký thuê phòng từ tuần trước. Khách sạn cho xe ra tận sân bay đón hai người. Khi vừa ra khỏi cửa nhà ga sân bay, nhìn thấy người lái xe mặc đồng phục khách sạn, tay cầm tấm bảng có dòng chữ Mrs Ngọc & Mr Minh, cả hai cảm thấy thật phấn khích. Kể từ lúc cha sinh mẹ đẻ tới giờ họ chưa bao giờ được đón tiếp một cách trịnh trọng như vậy. Khi xe đưa hai người tới tòa khách sạn tọa lạc bên bờ biển, một lần nữa họ lại ngạc nhiên. Trước mặt họ là tòa nhà khổng lồ bọc kính bóng loáng, người ra người vào tấp nập. Họ nhanh chóng check-in rồi đi theo cô nhân viên khách sạn ra thang máy để nhận phòng. Khắp nơi, từ đại sảnh, phòng lễ tân đến hành lang đều sạch như lau như li. Khi bước vào phòng ngủ của mình, họ lại choáng ngợp. Căn phòng toát lên vẻ sang trọng, quý phái.Toàn bộ đồ đạc ở đó đều thuộc loại đắt tiền, khiến cho họ cảm thấy như mình được gia nhập vào cộng đồng các công dân có đặc quyền, ngự trị ở đẳng cấp cao hơn người bình thường. Đây là lần đầu tiên Ngọc và Minh đi du lịch cùng nhau. Hai người vừa mới tiến hành lễ cưới trước đó ba ngày. Chi phí cho chuyến trăng mật do mẹ Minh tài trợ. Nhà Minh ở Hà Nội. Ngoài tòa biệt thự trong phố, gia đình anh còn có một căn nhà kiểu trang trại ở quê. Ban đầu mọi người định sử dụng căn nhà vườn, xung quanh có vườn cây trái xum xuê, chim hót ríu ran, làm nơi ở cho đôi uyên ương trong tuần trăng mật. Nhưng mẹ Minh, vì muốn đứa con trai duy nhất có được những ngày vui hoàn hảo, nên đã không tiếc tiền tặng con trai và con dâu chuyến du lịch trăng mật dành cho khách VIP ở khách sạn năm sao thuộc thành phố biển Đà Nẵng. Bà nghĩ, ngày xưa, hồi mới cưới nhau, vợ chồng bà đã quá khổ rồi, bây giờ có tiền phải để cho các con nó sung sướng một chút. Thuở ấy, bà và chồng bà sau đám cưới khổ không thể nào tả xiết. Hai người hồi ấy làm gì có tuần trăng mật như bây giờ. Cưới nhau xong thậm chí còn chẳng có nhà để ở, phải ở nhờ trong cái chái nhà dột nát của người quen, đồ đạc, nồi niêu, bát đĩa cũng không có đủ. Căn phòng bé tí xíu ấy còn ám ảnh bà đến tận giờ. Nó được lợp bằng loại giấy dầu đen xỉn, cũ nát, mùa hè trong nhà nóng hầm hập, còn mùa đông thì lạnh thấu xương. Rồi gian khổ cũng qua. Thời bao cấp chấm dứt. Đất nước bước vào thời kỳ đổi mới, mở cửa. Vợ chồng bà bắt đầu ăn nên làm ra. Mấy năm gần đây, cơ hội làm giàu liên tiếp đến với hai người và họ đã tận dụng được chúng. Bây giờ gia đình bà không những có nhà ở thành phố và trang trại ở quê mà còn có vài miếng đất ở Hà Nội làm của để dành cho con cháu nữa. Minh vui vẻ đón nhận món quà mà mẹ anh tặng. Anh nói với Ngọc: - Đây là lần đầu anh được đi du lịch như khách VIP và được ở khách sạn năm sao. Em thì sao? - Em cũng vậy. - Ngọc trả lời - Vậy thì chúng mình phải tận hưởng tối đa kỳ nghỉ này mới được. - Vâng. Chúng mình nhất định sẽ không bỏ phí nó. Theo kế hoạch, buổi chiều họ sẽ đi dạo ven bờ biển và ngày mai sẽ đi Hội An chơi. Sau đó họ sẽ đi đến một số điểm du lịch ở Đà Nẵng và Quảng Nam. Biển xanh, cát trắng và bầu không khí thoáng đãng của thành phố biển khiến họ thấy thật thoải mái. Ngọc là nhân viên văn phòng của một công ty kinh doanh. Cô quen Minh do mai mối. Mẹ Ngọc quen với một bà là bạn của mẹ Minh. Bà này thấy Ngọc xinh xắn, ngoan hiền, suýt soát ba mươi tuổi mà vẫn chưa có chồng thì lấy làm thương cảm và muốn ra tay giúp đỡ. Bà gợi ý cho mẹ Minh sắp xếp một cuộc gặp với mẹ Ngọc. Minh lúc đó ngoài ba mươi, đã đến tuổi phải lập gia đình nhưng vẫn còn lông bông, chưa kết thân với cô gái nào. Mẹ Minh đồng ý vì bà cũng muốn Minh sớm lập gia đình. Sau khi xem mặt Ngọc, thấy tướng mạo, thân hình, dáng đi của cô đều ổn, bà hoàn toàn mãn nguyện. Theo kế hoạch của mẹ Ngọc và mẹ Minh, họ sẽ kết bạn với nhau và người này sẽ mời người kia tới chơi nhà, trước là để làm quen, sau là để tìm hiểu về gia cảnh. Trong các chuyến thăm nhau ấy một người sẽ mang con trai và một người sẽ mang con gái đi cùng, với lý do cần người đưa đi vì đường phố dạo này xe cộ quá đông đúc và họ không còn dám tự mình đi xe máy nữa. Kết quả của các cuộc viếng thăm nhau của hai người đàn bà thật mỹ mãn. Sau vài lần đến chơi nhà nhau, không chỉ mẹ Minh trở nên thân thiết với mẹ Ngọc mà Minh và Ngọc cũng thành đôi bạn. Mạng xã hội Facebook và Zalo đã góp phần làm cho đôi trẻ gắn bó với nhau nhanh hơn. Chỉ sau một tháng, hai bên đã nhắn tin cho nhau hàng ngày. Bữa nào mạng internet có vấn đề thì cả hai đều cảm thấy nóng ruột, hẹn nhau tới một quán cà phê nào đó để trò chuyện. Ngọc là một cô gái dễ mến. Với vóc người nhỏ nhắn nhưng thân hình săn chắc, từ cô toát ra vẻ tự tin và niềm say mê cuộc sống. Cô có đôi mắt sáng và hàm răng trắng bóng, khi nói chuyện với ai đó cô thường nhìn thẳng vào mắt người đối thoại, háo hức chờ đợi câu trả lời. Vẻ thật thà, chân thành và lương thiện ấy khiến những người tử tế gặp cô một lần là yêu mến ngay, còn những kẻ gian manh, xảo trá hay có những ý nghĩ đen tối thì ngại ngần, không nỡ làm hại một cô gái trong sáng như vậy. Ngay từ buổi đầu Minh đã thích Ngọc vì từ cô luôn tỏa ra nguồn năng lượng tích cực, nó làm anh thấy yêu đời, yêu người hơn. Sau này, khi hai người đã là người yêu của nhau, Minh thậm chí còn si mê cô đến mức hâm mộ cô ở mọi phương diện. Anh khát khao muốn làm cho cô được hạnh phúc. Minh là nhân viên lập trình của một công ty lớn và là nhóm trưởng của một nhóm gồm hơn ba mươi lập trình viên. Ở nhà cũng như ở công ty, chẳng mấy khi anh rời xa chiếc máy tính. Trước khi quen biết Ngọc, cũng vì ham mê các trò chơi điện tử và các công việc liên quan đến máy tính mà anh không còn thời gian làm quen với các cô gái. Cũng có vài cô để ý đến anh và đưa ra tín hiệu muốn kết bạn với anh nhưng anh không để ý. Các cô gái như vô hình trước mắt anh vậy. Dường như các trò chơi điện tử và công việc liên quan đến kỹ thuật số đã xâm chiếm hết tâm trí anh. Anh bỏ ngoài tai mọi lời thúc giục lập gia đình của bố mẹ, cho rằng mình vẫn còn trẻ chán. Cũng may là anh còn biết nghe lời mẹ nên đã miễn cưỡng đưa mẹ đến nhà mẹ Ngọc chơi và miễn cưỡng trò chuyện với Ngọc trong lúc đợi mẹ về. Không ngờ các cuộc trò chuyện với cô gái đáng yêu đã khiến anh rung động và anh với cô nhanh chóng trở thành đôi bạn thân thiết. Về phần Ngọc, cô thích Minh ở vẻ ngoài cao ráo, sáng sủa và nền tảng kiến thức uyên bác về mọi mặt của anh. Cô lấy làm ngạc nhiên khi thấy anh hầu như cái gì cũng biết. Tất nhiên cái mà anh thành thạo nhất là chuyên ngành tin học mà anh được đào tạo. Đã mấy lần cô nhờ anh sửa cái máy tính hoặc cái điện thoại di động bị trục trặc về phần mềm và anh đã sửa được chúng chỉ trong vài phút. Vậy là nhờ mai mối của phụ huynh, chàng và nàng đã tìm thấy ở nhau mẫu người lý tưởng của mình. Chỉ sáu tháng kể từ cuộc gặp mặt đầu tiên họ đã tiến tới hôn nhân. Sau đám cưới hai người ríu rít như chim, nói cười luôn miệng. Ngọc thấy sung sướng vì trên đời có Minh. Minh cũng cảm thấy cuộc đời này thật tuyệt vời vì có Ngọc và anh không thể sống xa Ngọc. Riêng Ngọc bắt đầu thấy lạ, không hiểu tại sao lấy chồng hạnh phúc thế mà hai người bạn gái của cô lại sớm ly hôn chồng, một người sau ba năm và một người chỉ sau một năm kết hôn. Cô đoán, có lẽ họ đã chọn nhầm người. Sáng hôm sau cặp vợ chồng trẻ đi thăm thành phố cổ Hội An. Một lần nữa Ngọc được dịp bày tỏ sự khâm phục trước kiến thức uyên bác về mọi mặt của chồng. Minh biết khá cặn kẽ những địa danh mà họ đến thăm, từ Chùa Cầu, Hội quán Phúc Kiến, Hội quán Quảng Đông đến làng nghề Kim Bồng. Nhờ có anh chỉ dẫn, cô không cần phải chờ hướng dẫn viên du lịch giới thiệu. Như để thử thách thêm kiến thức của anh, khi ngồi ăn bún ở một quán ăn ven sông, cô hỏi: - Anh có biết con sông kia tên là gì không? - Sông Hoài. Nó là một nhánh của sông Thu Bồn. - Đúng. Em đã từng dự lễ hội hoa đăng trên con sông này. Tối hôm ấy người ta thả đèn hoa trên sông đẹp lắm. Anh phải tham dự lễ hội hoa đăng mới thấy Hội An đẹp như thế nào. Ánh đèn màu lung linh cả trên bờ và dưới sông. Như trong một giấc mơ vậy. - Ừ. Anh cũng ước được tham gia một lễ hội như thế. Nhưng chiều nay chúng mình về Đà Nẵng rồi. Họ về tới khách sạn vừa kịp giờ ăn cơm chiều. Tại phòng ăn họ gặp một toán nghệ sĩ trong đó có ca sĩ kiêm nhạc sĩ Thanh Luân nổi tiếng. Ngọc rất thích ca sĩ này. Anh ta đã từng học cùng trường đại học với cô, chỉ khác khoa và trước cô ba năm. Thời sinh viên, cô và nhóm bạn cùng lớp là fan cuồng của Thanh Luân. Anh vừa đẹp trai vừa hát hay. Ở ngoài đời anh còn đẹp trai hơn cả trên báo chí và trong phim ảnh. Tình cờ bàn ăn của cặp vợ chồng mới cưới ở ngay cạnh bàn ăn của ca sĩ Thanh Luân. Chàng ca sĩ bất ngờ trước vẻ đẹp rực rỡ của Ngọc. Hôm ấy Ngọc tô môi son đỏ, rất hợp với bộ váy áo có in hình những bông hoa đỏ thắm mà cô mới mua. Nụ cười tươi tắn của cô như tỏa nắng, làm sáng bừng cả một góc phòng ăn. Lúc ấy, chàng ca sĩ nghĩ: Đây có thể sẽ là nàng thơ, gợi cảm hứng cho các bài hát mới của mình. Mình cần phải làm quen với cô ấy mới được. Thấy Ngọc nhìn mình với ánh mắt của một fan hâm mộ nhiệt thành, chàng ca sĩ tiến đến bên cô, cúi đầu chào hai vợ chồng, nói: - Chào anh chị. Chúc anh chị ăn ngon! Chắc anh chị đi nghỉ tuần trăng mật? Ngọc ngạc nhiên: - Chào anh. Sao anh biết chúng tôi đi nghỉ tuần trăng mật? - Qua trang phục của anh chị và vẻ tươi rói của khuôn mặt chị là tôi đoán ra ngay. Ngoài ra, đã vào thu, các khách du lịch bình thường không đến thành phố biển vào thời gian này. Ngọc thầm thán phục cách nói năng hoạt bát và suy đoán thông minh của chàng ca sĩ. Cô thích phong cách sống chan hòa của anh ta. Người ta nói, những người nổi tiếng thường kênh kiệu nhưng chàng ca sĩ chẳng kênh kiệu chút nào. Cô nói: - Thật may vì được gặp anh ở đây. Tôi là bạn đồng môn và là fan của anh đấy. Hồi còn học đại học, cả nhóm bạn gái của tôi đứa nào cũng thích anh. Chúng tôi rất tự hào vì học cùng trường với anh. Chúng tôi học sau anh ba khóa. Hồi đó chúng tôi chỉ lo anh có người yêu và lấy vợ thôi! Trên bàn ăn của ca sĩ Thanh Luân và nhóm nhạc của anh ta có ba chai rượu vang trắng. Anh ta mang một chai rượu cùng ba cái ly đến bàn ăn của Ngọc và Minh, trịnh trọng nói: - Hóa ra chị là đồng môn với tôi! Tôi thật vinh hạnh vì được gặp anh chị đúng dịp anh chị đến hưởng tuần trăng mật ở đây. Cho phép tôi được cùng uống chúc mừng anh chị. Chúc anh chị trăm năm hạnh phúc! - Cảm ơn anh. Chúng tôi cũng chúc anh có nhiều bài hát hay hơn nữa.- Ngọc nói. Rồi cô mạnh dạn nói thêm: - Nhân dịp này anh có thể hát tặng chúng tôi một bài được không? - Vâng. Dù không có dàn nhạc nhưng tôi xin hát tặng anh chị một bài. Bài gì hợp với hoàn cảnh nhỉ? Đúng rồi, Nhân dịp này tôi muốn hát bài “Thuyền hoa”. Anh chị đồng ý chứ. - Trời ơi! Được như vậy thì vinh hạnh cho chúng tôi quá! - Ngọc mừng rỡ. 9 Ca sĩ Thanh Luân là người lịch thiệp. Mặc dù trong nhà ăn không có ai ngoài nhóm nhạc của anh ta và cặp vợ chồng mới cưới nhưng anh ta vẫn xin phép người phụ trách restaurant để được hát mừng cặp vợ chồng trẻ. Rồi anh ta đề nghị một nhạc công đệm ghi ta cho mình. Đây là lần đầu tiên cặp vợ chồng Ngọc và Minh được một ca sĩ chuyên nghiệp hát tặng nên họ rất cảm động, đặc biệt là Ngọc. Má cô đỏ hồng, mắt cô sáng long lanh. Mặc dù đang trong trạng thái chếnh choáng vì rượu và phấn khích vì được mọi người chú ý nhưng cô vẫn nhớ đến việc nhờ một nhân viên phục vụ nhà ăn chụp cho mình vài bức ảnh bằng chiếc máy điện thoại di động cảnh cô và chồng ngồi bên nhau nghe chàng ca sĩ nổi tiếng hát. Cô đoán, bạn bè và người thân của cô chắc sẽ ngạc nhiên lắm khi nhìn thấy các bức ảnh này một khi cô đăng lên facebook, Thuyền em đi trên sông trăng sáng Cưới nhau về ta rước hội vui Trên sông dài thuyền hoa giăng Bao cô nàng miệng cười xinh xắn. Thuyền em trôi vào ánh sáng Ánh sáng hồng tươi những đèn hoa Với bao màu xanh ngát hồn ta Thuyền em trôi vào đêm vui... Ca sĩ Thanh Luân có giọng hát ấm và truyền cảm. Ngọc vừa lắc lư người vừa vỗ tay hát theo. Cô đã uống đến ly rượu thứ ba. Mặt cô đỏ bừng, ánh mắt lấp lánh. Mặc dù hai vợ chồng là đối tượng chúc mừng nhưng cô mới là trung tâm của sự kiện. Mọi sự chú ý đều dồn vào cô. Chàng ca sĩ có vẻ rất thích cô. Trong lúc hát bài Thuyền hoa, cặp mắt anh ta luôn hướng về phía cô. Hát xong, anh ta rót rượu vào ly, sau đó nâng ly chúc mừng cặp vợ chồng một lần nữa. Rồi anh ta lấy ra một cặp vé, mời hai vợ chồng cô đến xem đêm ca nhạc có mình tham gia tại trung tâm biểu diễn của thành phố vào tối mai. Khi hai vợ chồng đã trở về phòng riêng, Ngọc vẫn còn trong tâm trạng phấn khích. Cô nói với chồng: - Vui quá là vui! Ca sĩ Thanh Luân hát hay thật. Không biết tại sao anh ấy lại ưu ái chúng mình như vậy. Anh ấy thiếu gì fan hâm mộ. - Tại em xinh đẹp đó mà. Anh thấy anh ta nhìn em suốt. - Đừng nói là anh ghen với anh ấy nha! - Anh không ghen. Anh chỉ nói ra một sự thật thôi. Nếu không thích em tại sao anh ta lại rót rượu mời em uống, lại còn hát cho em nghe nữa! - Tại anh ta là đồng môn của em. Còn rượu là để chúc mừng đám cưới của chúng mình. Hát cũng là để tặng anh và em nhân ngày cưới. - Anh thấy anh ta chẳng để ý gì đến anh cả, chỉ chú ý đến em thôi! Ngọc im lặng ngẫm nghĩ. Ừ nhỉ. Cũng có thể như thế thật. Nhưng mình có phải là trang tuyệt sắc giai nhân đâu mà anh ấy phải chú ý. Nghĩ như thế nhưng cô vẫn đi đến chiếc gương ở phòng tắm để kiểm tra nhan sắc của mình. Trong gương là một cô gái mặt đỏ bừng, mắt sáng long lanh, có lẽ là do tác động của mấy ly rượu. Ừ, nom mình cũng xinh đấy chứ. Nhưng chắc là chưa xinh đến mức làm một ca sĩ nổi tiếng phải si mê đâu! Trong lúc Ngọc đánh răng, Minh giở điện thoại ra xem tin nhắn. Khi vợ đã lên giường rồi anh vẫn dềnh dàng chưa đi đánh răng. Đây là một điều không bình thường vì từ hôm cưới nhau, buổi tối anh luôn luôn vội vã trong việc đánh răng, rửa mặt vì muốn sớm lên giường nằm để được ôm vợ. Ngọc thăm dò: - Anh giận em hả? - Đâu có. - Có. Rõ ràng là anh có vẻ bực mình. Em có làm gì sai đâu. Chắc chắn là anh ghen rồi! - Em thích anh ta, đúng không? - Vâng. Em thích anh ấy. Nhưng chỉ như một fan hâm mộ thích một thần tượng thôi. Minh không nói gì. Chờ cho vợ đi nằm anh mới bắt đầu đánh răng. Dưới tác động của mấy ly rượu vang, mắt Ngọc díp lại. Cô lăn ra ngủ khi cuộc tranh cãi còn chưa kết thúc. Một lát sau, khi đánh răng xong, Minh đi đến bên giường thì Ngọc đã ngủ say. Cô nằm nghiêng, tóc xõa xuống gối, miệng hơi hé mở như một đứa bé con. Anh lấy chăn đắp cho cô và ngồi bên giường suy nghĩ. Đến lúc ấy anh mới thấy lòng dịu lại. Kể ra mình cũng vô lý thật. Cô ấy có làm gì nên tội đâu. Tại cái tay ca sĩ kia nó mê cô ấy và nó muốn bày tỏ cho cô ấy biết điều đó. Nhưng vấn đề nguy hiểm là vợ mình có vẻ cũng thích tay ca sĩ kia. Cô ấy đã mê hắn từ trước. Lẽ ra cô ấy phải biết kiềm chế, không nên nhiệt tình với hắn, nhất là không nên uống tới ba, bốn ly rượu vang như vậy. Đây là lần đầu tiên kể từ lúc quen nhau, mình với Ngọc xảy ra xung khắc. Để mối quan hệ giữa mình với cô ấy không bị rạn nứt, mình cần phải sớm giải quyết mâu thuẫn này, không nên để nó trầm trọng hơn. Người ta nói, đàn bà khi đã si mê ai đó thì họ bất chấp tất cả. Nhưng vấn đề là giải quyết thế nào đây? Mình không thể cấm cô ấy đi xem ca sĩ Thanh Luân hát được. Tốt nhất là vẫn cùng cô ấy đi xem hát nhưng phải tìm mọi cách để cô ấy không có cơ hội tiếp xúc trực tiếp với anh ta. Sáng hôm sau, dưới ánh mặt trời, mọi thứ trở nên đơn giản hơn. Lúc Ngọc và Minh xuống ăn sáng, hai người không thấy ca sĩ Thanh Luân và nhóm nhạc của anh ta ở nhà ăn. Có lẽ họ đã ăn xong và đã đi làm các công việc của mình. Kế hoạch của cặp vợ chồng trẻ hôm nay là đi tham quan Bảo tàng Chămpa và thánh địa Mỹ Sơn. Cuộc tranh luận chưa ngã ngũ tối qua khiến cho mối quan hệ giữa hai vợ chồng có vẻ trầm lắng hơn trước. Ngọc ít nói còn Minh thì bớt sôi nổi hơn khi giảng giải cho vợ về các hiện vật trong bảo tàng. Sau bữa cơm chiều họ vẫn quyết định sẽ đi xem buổi ca nhạc có ca sĩ Thanh Luân tham gia. Thế nhưng, buổi tối, trước giờ biểu diễn hai tiếng, người của cơ quan Minh gọi điện đến nói là có việc gấp, yêu cầu Minh làm việc online. Minh là nhóm trưởng và là người phụ trách một dự án quan trọng nên sự có mặt của anh là điều bắt buộc. Vì đã lường trước tình huống này nên dù đang đi nghỉ trăng mật Minh vẫn mang laptop theo và anh luôn cập nhật tình hình ở cơ quan. Vậy là Minh sẽ không đi xem ca nhạc được. Anh thông báo cho Ngọc biết về tình huống bất khả kháng của mình và nói, nếu muốn cô có thể đi xem một mình và anh sẽ đến sau nếu xong việc sớm. Ngọc thoáng buồn khi biết chuyện Minh vì công việc không đi xem ca nhạc được. Ban đầu cô định ở lại khách sạn cùng chồng và không đi xem nữa. Nhưng, nghĩ đi nghĩ lại cô thấy tiếc. Một chương trình ca nhạc hay như thế, không chỉ có ca sĩ Thanh Luân hát mà còn nhiều ca sĩ nổi tiếng khác cũng tham gia, không xem thì thật phí. Với lại, nếu không đi xem thì cô biết làm gì tối nay? Rốt cuộc Ngọc quyết định sẽ đi xem một mình. Cô nói với chồng: - Tối nay em sẽ đi xem hát. Em để lại một vé cho anh. Khi nào xong việc anh đến xem với em nhé. - Ừ. Em chịu khó đi xem một mình vậy. Anh sẽ tới đó ngay khi công việc kết thúc. Tuy ngoài mặt tỏ ra vui vẻ nhưng trong thâm tâm Minh cảm thấy khó chịu. Anh không muốn Ngọc đi xem một mình vì rất có thể tại chỗ biểu diễn cô sẽ lại gặp ca sĩ Thanh Luân. Rồi anh tưởng tượng ra cảnh cô và chàng ca sĩ ngồi uống rượu với nhau. Thật là khó xử. Nếu mình ngăn không cho Ngọc đi thì trong mắt cô ấy mình là kẻ hẹp hòi, nhỏ nhen, không tin tưởng vợ. Nhưng nếu để cho cô ấy đi thì mình sẽ bồn chồn không yên. Phần biểu diễn của ca sĩ Thanh Luân rất thành công. Anh hát liền ba bài, bài nào cũng hay, trong đó có một bài anh mới sáng tác. Anh nhanh chóng nhận ra Ngọc trong hàng ghế khán giả và khẽ giơ tay vẫy cô. Khi buổi biểu diễn gần kết thúc, ca sĩ Thanh Luân tiến đến bên cô. Anh hỏi: - Anh nhà đâu mà em đi xem một mình? - Chồng em bận việc. Anh ấy phải ở lại khách sạn làm việc online theo yêu cầu của cơ quan. Chúc mừng anh. Anh hát hay lắm. - Cảm ơn em. Nhờ những khán giả như em mà anh có thêm cảm hứng và động lực sáng tạo. Ngọc nói: - Một lần nữa cảm ơn anh vì tối hôm qua đã hát tặng em bài Thuyền hoa. Em rất xúc động khi nghe lại bài hát ấy. Mặc dù bài hát ấy không nói về lễ hội hoa đăng và chỉ nói về một lễ rước dâu trên sông nước miền Tây, nhưng không hiểu sao hồi chưa lấy chồng, cứ nghe bài hát ấy em lại nhớ đến lễ hội hoa đăng trên sông Hoài và ao ước trong đời mình cũng có một đám cưới trong khung cảnh đẹp như thế. - Sông Hoài ở đâu em? Anh chưa đến sông Hoài bao giờ. - Sông Hoài chảy qua Hội An đó anh. Hôm qua em vừa đến đấy. Em với chồng em hôm nay lại đến Quảng Nam một lần nữa để thăm thánh địa Mỹ Sơn. Chúng em đến cả Bảo tàng Chămpa ở Đà Nẵng nữa. Em rất thích tìm hiểu về lịch sử và khám phá các di tích cũ. - Anh đã đến Đà Nẵng hàng chục lần nhưng thú thật với em là anh chưa từng đến những nơi mà em vừa nhắc đến. Công việc của anh bận đến nỗi chẳng có thì giờ nghĩ đến những cái đó. Ngọc ngạc nhiên khi nghe ca sĩ Thanh Luân thổ lộ. Lần đầu tiên cô cảm thấy thất vọng về anh. Hóa ra anh là một người nông cạn. Anh có bề ngoài đẹp trai, lịch lãm, lanh lợi trong giao tiếp nhưng có vẻ không có chiều sâu về kiến thức lịch sử, địa lý và văn hóa như chồng cô. Anh không thích những thứ mà cô thích. Đến mấy địa danh quen thuộc hầu như khách du lịch nào đến Đà Nẵng và Hội An cũng biết mà anh cũng không quan tâm. Về mặt này thì chồng cô hơn đứt ca sĩ Thanh Luân. Cô cảm thấy tự hào về chồng mình. Ca sĩ Thanh Luân không còn nhiều sức hấp dẫn đối với cô nữa. Cô nghĩ: Ca sĩ Thanh Luân không giống mình. Anh ấy không quan tâm đến những cái mà mình quan tâm. Anh ấy là người của công chúng, chỉ làm những gì khiến công chúng yêu mến, ngưỡng mộ thôi. Còn mình thì khác. Mình đam mê du lịch. Mình thích văn học nghệ thuật. Mình thích đi nơi này nơi kia, gặp gỡ mọi người, tìm hiểu phong tục tập quán, thói quen ẩm thực, cuộc sống và nền văn hóa của người dân bản địa. Mình thật tinh tường khi chọn Minh là người bạn đời. Ở bên anh ấy mình luôn hài lòng vì anh ấy biết cặn kẽ về mọi thứ. Tất nhiên, các kiến thức mà anh ấy có cũng là nhờ Google thôi, nhưng phải là người có trí nhớ tốt và niềm đam mê trau dồi kiến thức mạnh mẽ thì mới hiểu biết được như anh ấy! Cô nói với ca sĩ Thanh Luân: - Em không ngờ trong chuyến du lịch trăng mật này lại được anh hát tặng. Đó là một món quà vô giá đối với em và em sẽ nhớ mãi. Bây giờ em phải ra ngoài kia đón chồng em. Anh ấy đã xong việc và sẽ đến đón em sau vài phút nữa. Tạm biệt anh. Ca sĩ Thanh Luân có vẻ hơi bất ngờ trước lời chia tay của Ngọc. Anh muốn trò chuyện với cô lâu hơn. Những giai điệu và ca từ đẹp nhất trong các bài hát mà anh từng sáng tác đều khởi nguồn từ các cuộc gặp gỡ với các cô gái xinh xắn, đáng yêu như Ngọc. Đó là những nàng thơ tình cờ lạc vào hồn anh, và khi họ ra đi hình bóng họ vương vấn trong các bài hát. Ngọc là một cô gái đẹp. Nụ cười và giọng nói của cô khiến anh cảm thấy xao xuyến. Nhưng cuộc gặp gỡ quá ngắn ngủi nên nó chưa khơi lên trong anh một giai điệu hoặc ca từ nào. Để níu giữ nàng thơ mới, anh đề nghị Ngọc trao đổi số điện thoại và bày tỏ hy vọng sẽ gặp lại cô vào một dịp nào đó. Hôm ấy Minh không đến đón Ngọc được vì anh chưa xong việc cơ quan. Khi Ngọc về đến khách sạn anh mới kết thúc cuộc thảo luận online với các đồng nghiệp. Thấy vợ về, Minh bỏ máy tính, tiến tới ôm hôn Ngọc. Thấy cơ thể cô không phảng phất mùi rượu vang và má cô không đỏ hồng như tối hôm qua, Minh thấy yên lòng và nghĩ thầm: Mình đúng là một anh chồng tồi, hay nghi ngờ vớ vẩn. Phải bỏ cái tính hay ghen tuông vô cớ này đi mới được, nếu không nó sẽ làm hỏng cuộc hôn nhân của mình mất! Ngọc vào nhà tắm. Trong khi để những tia nước ấm chảy lên da thịt mình, cô nghĩ đến ca sĩ Thanh Luân. Anh ấy đẹp trai, hát hay, lanh lợi nhưng sống quá hời hợt. Đến Đà Nẵng hàng chục lần mà chưa hề ghé thăm Bảo tàng Chămpa và thánh địa Mỹ Sơn. Cả đến con sông Hoài cũng không biết nó ở đâu! Nhưng phải công nhận là anh ấy lắm fan cuồng. Đám con gái cứ rú lên khi anh ấy xuất hiện. Cả những bài hát của anh ấy nữa. Thật ấn tượng. Cứ như rót mật vào tim người ta. Nhưng mình đã quyết rồi. Ca sĩ Thanh Luân dù có đẹp trai, tài giỏi, hát hay và có vẻ si mê mình thật thì anh ấy vẫn không phải của mình. Anh ấy chỉ là một người dưng mình tình cờ gặp trên đường đời mà thôi. Không nên vì một người dưng mà gây sứt mẻ tình cảm với người mà mình đã cam kết gắn bó cả đời. Khi hai vợ chồng đã nằm trên giường, Ngọc nói: - Hôm nay ca sĩ Thanh Luân hát ba bài. Anh ấy hát hay lắm. Hát xong anh ấy đến gặp em, cho số điện thoại và hẹn sẽ gặp lại. - Em có định gặp lại anh ta không? - Không. Em sẽ không gặp lại anh ấy nữa vì em nghĩ anh sẽ không vui khi em gặp anh ấy. Ngoài ra em cũng không còn thấy hâm mộ anh ấy như trước đây nữa. Anh ấy không hiểu biết bằng anh. Ca sĩ nổi tiếng mà không biết sông Hoài ở đâu, bảo tàng Chămpa trưng bày những gì và thánh địa Mỹ Sơn nằm ở chỗ nào! Anh đưa em cái điện thoại để em xóa số của anh ấy. Minh với tay lấy cái điện thoại của Ngọc đang nằm trên bàn đưa cho vợ. Trước mắt chồng, Ngọc bật mục danh bạ và xóa tên ca sĩ Thanh Luân bằng một động tác dứt khoát. Cô biết, chung thủy là điều tối cần thiết đối với một cuộc hôn nhân. Người ta không nên tham quá. Cần phải biết buông bỏ thứ này mới mong đạt được thứ khác. LƯƠNG DUYÊN TÂM

No comments:

Post a Comment